Dù đang giữa mùa hè, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh lẽo, Tô Niệm Dao vô thức chạy trên đường cái, tiếng giày cọ sát trên mặt đường phát ra những âm thanh tịch mịch.
"Đường Cẩm...."
"Đường Cẩm...."
Cái bóng đen nhòm của cô không ngừng kéo dài trên đường cái dưới ánh đèn mờ ảo, đường phố hoang vắng chỉ có mấy chiếc taxi tới lui. Tiếng hô hoán đầy lo lắng hòa vào tiếng rít ầm ĩ của động cơ, làm cho ánh trăng, làm cho gió đêm, bỗng chốc có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Tô Niệm giật nhẹ cổ áo, la to liên tục là cho cổ họng của cô có chút khó chịu, nhưng điều làm cô lo lắng hơn cả là cô vẫn chưa tìm thấy Đường Cẩm. Một giờ sáng, Đường Cẩm không đem theo điện thoại, lại không có túi tiền, đi một mình lang thang trên đường, nàng rất sợ phải không? Nàng ngây thơ như vậy, lỡ gặp phải người xấu thì sao, sẽ xảy ra chuyện gì không?
Tô Niệm Dao mệt mỏi nhắm mắt lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh đặc dính khiến cô càng cảm thấy khó chịu. Cô xoay người, vô lý va vào một ai đó.
"Xin lỗi...."Cô phản xạ lùi về sau vài bước rồi lại nghĩ bản thân đụng phải người ta thật có lỗi. Tô Niệm Dao ngẩng đầu, trước mắt cô là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ. Quả nhiên, tuổi trẻ chính là tiền vốn.
"Không sao." Thiếu niên cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, dáng tươi cười chân thành tha thiết, giống như mọi người mọi chuyện đều bình thản, hài hòa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-khong-yeu-cau-nua/1773894/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.