Trác Du nhăn mày nhìn quả cầu trong tay mình. Là một quả bóng cao su màu nâu, so với đầu người còn lớn hơn một vòng, vô cùng cứng rắn, manh mối quá ít hắn không thể tìm ra cách chơi.
“. . . . . Các cậu chơi trước đi.” Trác Du tỏ ra trấn định mà đem quả bóng rổ vứt sang cho Khương Đại Nhân bên cạnh nói: “Lâu rồi tôi không vận động, giờ hoạt động gân cốt trước đã.” Khương Đại Nhân làm cái thủ thế OK, rồi chạy ra chơi trước. Trác Du cảm thấy người ở thế giới này rảnh đến phát hoảng, đang yên đang lành tự tìm việc để làm. Ngày thường học tập mấy thứ linh tinh này nọ cũng thôi đi, như vậy đã rất bực bội rồi, thế mà còn phải tham gia câu lạc bộ gì đó. Mà nguyên chủ cũng của hắn cũng tham gia hình như gọi là câu lạc bộ bóng rổ.
Bóng rổ này hình như là một loại vận động ở thế giới này, Trác Du ngồi nhìn trong chốc lát, kết hợp cùng với kí ức trong đầu hắn, liền hiểu được cách chơi cùng quy tắc.
Thật là nhàm chán. Nhưng không biết vì sao đại bộ phận người trên sân bóng đều là Alpha với Beta, Omega thì ít đến đáng thương, chỉ có lẻ tẻ vài Omega ngồi trên khán đài la to cố lên. Nhưng Trác Du vẫn có chút vui vẻ, hắn cảm thấy nguyên chủ của thân thể này trừ bỏ học tập nát một chút, thì vẫn là có không ít đồ vật chơi khá vui, ví dụ như điện thoại, ví dụ như cá bóng rổ này, hình như toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-khong-nuong-tay-voi-cau/543726/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.