Lúc Trác Du ôm lẩu tự sôi cùng nước khoáng rón ra rón rén đi đến bên ngoài kí túc xá thì Đàm Đinh đã ngồi xổm ở cầu thang ngoài kí túc xá được 10 phút.
Xung quanh rất tối, hơn nữa Đàm Đinh không biết bật đèn ở điện thoại lên, vì thế hắn chỉ mở màn hình di động dùng chút ánh sáng ấy chiếu sáng bài tập toán trong tay.
Đàm Đinh đang sửa lại đáp án của câu hỏi điền vào chỗ trống.
Hắn khẽ cúi lộ ra làn da trắng nõn mềm mại sau cổ.
Trác Du không được tự nhiên mà khụ một tiếng.
Đàm Đinh giật mình, cảnh giác quay đầu qua.
Nhìn thấy người đến là Trác Du, khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Đinh lập tức liền tan ra, hắn giống như có chút vui vẻ, lại giống như có chút không biết làm sao, cuối cùng vẫn là vội vội vàng vàng vàng, hoang mang rối loạn đứng lên, co quắp bất an hướng Trác Du vẫy tay.
Trác Du bước nhanh lại chỗ bậc thang.
"Sao cậu lại... mặc loại quần áo này ra đây?" Trác Du nghiêm túc hỏi.
Đàm Đinh sửng sốt nhìn áo ngủ trên người mình.
Sau một lúc hắn mới ngượng ngùng nói: " Cái gọi là khoá khéo ở áo đồng phục kia... Tôi có chút không kéo quen, lại sợ cậu chờ lâu liền trực tiếp ra luôn."
Lúc này Trác Du mới chú ý đến ngọn tóc trên đầu Đàm Đinh hơi ướt, ngay cả hai má dưới ánh trăng cũng có chút hồng nhạt.
Như vậy là hắn vừa tắm xong liền trực tiếp bị mình gọi ra.
Vì thế Trác Du lại có chút không được tự nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-khong-nuong-tay-voi-cau/543724/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.