Chương trước
Chương sau
Nghiêm Tiểu Tiểu mất rất nhiều thời gian để tìm thấy văn phòng ban giám hiệu ở khu Đông.

Vì còn sớm cho nên hiệu trưởng lẫn quản sự trưởng vẫn chưa có mặt, cậu đành phải chờở bên ngoài. Cậu vốn định đi vào nhưng bảo vệ không cho, vì học sinh khu Tây không được phép tuỳ tiện đi vào khu Đông.

Nghiêm Tiểu Tiểu không quan tâm đến những ánh mắt khác thường của học sinh khu Đông, vẫn đứng trước cổng, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, đây là nhạc chuông dành cho cuộc gọi từ ba.

"Ba, có gì không?" Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức rút điện thoại ra nghe.

"Không có gì, có ai làm khó con không?" Nghiêm Kí Hạo mặc dù đã đáp ứng không can thiệp, nhưng ông vẫn lo con mình bị khi dễ.

"Làm gì có ai. Ba đừng lo. Sắp vô tiết rồi, con cúp trước." Nghiêm Tiểu Tiểu nói nhanh rồi tắt điện thoại, không nói cho ông biết cậu đã bị đuổi học, chuyện này chính cậu sẽ giải quyết.

Di động lại vang, nhưng lần này không phải Nghiêm Kí Hạo, mà là hai anh em họ Thiệu.

"Tiểu Tiểu, em ở đâu? Có muốn tụi anh đến đón em không?" Thiệu Tiểu Hổ hỏi, hai anh em chưa đến trường.

"Khỏi, em đã đến trường rồi." Nghiêm Tiểu Tiểu nói xong cũng lập tức cúp, cậu còn chuyện quan trọng phải làm, mắc công bỏ lỡ thầy hiệu trưởng và quản sự trưởng.

Trời không phụ người có lòng, Nghiêm Tiểu Tiểu đợi hơn 10 phút cuối cùng cũng có một chiếc Bently tiến tới, ngồi ngay ghế tài là một người hơn 50 tuổi, một thân sĩ Anh Quốc. Nghiêm Tiểu Tiểu vào lúc khai giảng đã thấy ông ta một lần, ông ta chính là hiệu trưởng của học viện Lord Beaconsfield.

Nghiêm Tiểu Tiểu chống nạn đi lên phía trước, mỗi bước đi đều đau đến nỗi cậu phải cắn răng. Tuy có nạng chống hỗ trợ, nhưng vì chân bị thương quá nặng, hễ đi nhiều một chút là bất ổn. Nhưng để xin thầy hiệu trưởng xoá bó hiệu lệnh đuổi học của cậu, đau đớn đến mấy cậu cũng chịu được.

"Em làm gì thế! Không biết như vậy rất nguy hiểm sao!" Đột nhiên bị chặn lại trở nên tức giận, hiệu trưởng ló đầu mắng. Học sinh nước ngoài này thật lớn mật, nó không biết ông ta là hiệu trưởng, người lúc nào cũng có thể đuổi học nó sao!?

"Em xin lỗi, nhưng em có việc gấp muốn nói chuyện với thầy." Nghiêm Tiểu Tiểu chống nạn đi về phía trước, cung kính chào hỏi. Tuy cậu rất giận vì ông ta đã đuổi học mình, nhưng dù sao ông ta vẫn là hiệu trưởng, lễ phép nên có vẫn không thể thiếu.

"Nhìn màu da của em, chắc hẳn là người Nhật Bản đi! Người Nhật Bản không có biết lễ phép là gì à!" Hiệu trưởng vẫn còn rất tức giận.

Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức nhíu mày, lần này so với lần mắng cậu là chó da vàng còn khiến cậu tức giận hơn. Dưới sự giáo dục của ba, cậu vô cùng chán ghét Nhật Bản đã từng xâm lược tổ quốc và tàn sát vô số đồng bào Trung Quốc.

"Em không phải là người Nhật Bản! Em là người Trung Quốc!" Nghiêm Tiểu Tiểu quên mất đối phương là hiệu trưởng, lớn tiếng cãi lại.

"Ánh mắt của em là ý gì?! Tôi là hiệu trưởng, em tỏ thái độ với tôi!" Hiệu trưởng giật mình, càng thêm phẫn nộ. Ông không hiểu Nhật Bản và Trung Quốc khác nhau chỗ nào, không phải đều ở Châu Á sao?

Có rất nhiều người Âu Mĩ giống như hiệu trưởng, không hề biết Nhật Bản và Trung Quốc khác nhau chỗ nào, hễ cứ thấy người da vàng thì cứ cho đấy là người Nhật Bản, bởi vì Nhật Bản là quốc gia phát triển tiên tiến nhất Châu Á.

"Em không thấy thái độ của mình có gì là không đúng. Em chỉ nói mình là người Trung Quốc, không phải người Nhật Bản." Nghiêm Tiểu Tiểu không hề sợ hiệu trưởng, cứ hợp tình hợp lý nói, hoàn toàn không sợ sệt.

Học sinh hai khu vốn đang định vào trường đều dừng bước, hiếu kì nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu và hiệu trưởng, nghĩ, du học sinh ngày nay thật phức tạp, không biết định gây ra chuyện gì nữa đây.

"Em là ai!? Tôi nhất định phải đuổi học một học sinh ngoại quốc vô lễ như em!" Hiệu trưởng tức giận xuống xe mắng Nghiêm Tiểu Tiểu. Chưa có người nào dám dùng thái độ này với ông ta, người da vàng này thật sự lớn gan lớn mật rồi, ông ta nhất định phải khiến nó hối hận!

"Tôi đã bị đuổi rồi!" Nghiêm Tiểu Tiểu cười mỉa. Đây mà là hiệu trưởng sao, động một cái là muốn đuổi học, thật uổng cho mình nghĩ ông ta là một người có giáo dục.

"Em..."

"Dana Nghiêm. Tên tiếng Trung là Nghiêm Tiểu Tiểu."

"Thằng oắt ngoại quốc dám đánh cậu Abel!" Hiệu trưởng vừa nghe lập tức biết cậu là ai, càng thêm khinh thường Nghiêm Tiểu Tiểu.

Bản thân hiệu trưởng cũng là quý tộc, ông ta luôn kêu ngạo về huyết thống quý tộc đang chảy trong mình và luôn luôn sùng bái những gia đình đại quý tộc, cho nên vô cùng phẫn nộ với việc Abel bị đánh.

"Là tôi! Xin hỏi thầy vì sao lại đuổi học tôi? Có phải vì tôi đánh Abel?" Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không có một chút sợ hãi như hôm qua đối mặt với Abel tại nhà ăn, vóc dáng tuy nhỏ, nhưng khí thế thì kinh người.

"Đương nhiên. Một du học sinh dám đánh cậu Abel đại quý tộc như em tất nhiên sẽ bị đuổi không cần lý do!"

"Đại quý tộc Anh thì sao? Đại quý tộc Anh muốn mắng người da vàng là chó thì mắng hả?! Hiến pháp nước Anh quy định hả?! Học sinh ngoại quốc bị học sinh người Anh bắt nạt không dám phản kháng, vì phản kháng đồng nghĩa với bị đuổi học, nội quy Lord Beaconsfield có quy định này không?! Nếu có, thầy cứ việc đuổi học tôi!" Nghiêm Tiểu Tiểu không thể nhịn được nữa, hoàn toàn nổi khùng, mặc kệ người trước mặt là hiệu trưởng.

Thân sĩ Anh chó má! Toàn là rác rưởi, chỉ biết khi dễ người ngoại quốc!

"Em...... Em......" Hiệu trưởng bị cậu chọc giận, cả người run giận không nói ra lời.

Các học sinh xung quanh cũng không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu sẽ lớn mật dám nói thầy hiệu trưởng như vậy.

"Quốc gia và trường học không có quy định này, nhưng trường học có quy định học sinh không được đánh nhau, nếu đánh nhau sẽ bị đuổi học, cái này em hiểu rồi chứ?" Hiệu trưởng dù sao cũng là hiệu trưởng, nhanh khôi phục bình tĩnh, đắc ý cười.

"Vậy Abel cũng bị đuổi rồi phải không? Nếu không phải, tôi tuyệt đối sẽ không rời Lord Beaconsfield!" Nghiêm Tiểu Tiểu cũng cười.

"Cái này.... Cậu Abel không có sai, đương nhiên không thể bị đuổi học." Hiệu trưởng lắc đầu.

"Không có sai? Người sai nhất chính là anh ta, anh ta mới là người đáng bị đuổi học. Kêu anh ta ra đây, chúng ta cùng nhau đối chất xem hôm qua ai mới là người có lỗi."

"Cậu Abel hiện giờ đang nằm viện, làm sao có thể đối chất với em được."

"Không thể nào! Anh ta vốn không bị thương! Nằm viện, thật biết giả bộ!" Nghiêm Tiểu Tiểu cười mìa, cậu không biết Abel suýt nữa đã bị người yêu mình bóp chết, nhưng chỉ vì bị đau cổ thôi mà cũng nằm viện thì thật quá khoa trương.

"Bây giờ em có quậy đến cỡ nào, tôi vẫn quyết định không gỡ bỏ lệnh đuổi học của em." Hiệu trưởng không kiên nhẫn mắng, định lên xe, ông ta không ngờ thằng oắt Trung Quốc vô lễ này làm lãng phí thời gian của mình.

"Tôi nhất định sẽ không rời Lord Beaconsfield. Lý do của thầy rất mắc cười. Vụ đánh nhau này tôi và Abel đều có phần, hơn nữa tôi còn bị thương còn nặng hơn, tại sao chỉ đuổi học mình tôi, thật không công bằng." Nghiêm Tiểu Tiểu thấy ông muốn đi, vội lấy nạng chặn cửa xe.

Hiệu trưởng không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu sẽ khó chơi như thế, tức giận uy hiếp: "Là người nước khác, căn bản không có tư cách ở đây bàn công bằng. Còn gây sự nữa, tôi sẽ đuổi học hết các học sinh Trung Quốc ở đây..."

"Hiệu trưởng, hình như vừa rồi em không nghe sai, thầy muốn đuổi hết tất cả các học sinh Trung Quốc." Giờ phút này, phía sau truyền đến một giọng nói tao nhã mà Nghiêm Tiểu Tiểu vô cùng quen thuộc.

Nghiêm Tiểu Tiểu vội quay đầu, thấy hai người yêu không biết đã đến lúc nào, khoé miệng giơ lên một nụ cười. Tốt quá, có cứu viện!

"Hiệu trưởng, thầy yên tâm. Chúng em ngay lập tức nghỉ học." Thiệu Tiểu Hổ đi đến, nhìn hiệu trưởng, trào phúng.

"Đúng thế, Lord Beaconsfield muốn khai trừ người Trung Quốc chúng em, không thành vấn đề, đi thôi." Thiệu Đại Hổ nói. Bọn anh gọi cho Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu chỉ nói vài câu rồi vội cúp máy. Bọn anh lo lắng nên vội đến trường học, quả y, hiệu trưởng muốn đuổi học Tiểu Tiểu.

"Không phải vậy! Hai em đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn đuổi học mấy em, tôi là nói đuổi học người Trung Quốc." Hiệu trưởng thấy thái độ của hai anh em thì lập tức thay đổi, lo lắng lắc đầu giải thích.

Hai anh em họ Thiệu vĩ đại này chính là những chữ vàng của Lord Beaconsfield, hơn nữa trong nhà cực kỳ có tiền, cha bọn họ là trùm tài chính nổi tiếng, hàng năm cấp không ít tiền cho trường học.

Cho nên ngày hôm qua công tước Dieter yêu cầu đuổi học hai anh em họ Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu, quản sự trưởng lập tức từ chối, chỉ đồng ý đuổi học Nghiêm Tiểu Tiểu, không thể đuổi học hai anh em này.

"Chính thầy nói là người Trung Quốc mà. Chẳng lẽ là em nghe lầm? Hiệu trưởng, mặc kệ thầy đuổi học em, nhưng chỉ cần đụng đến em ấy, chúng em lập tức nghỉ học!"

Thiệu Đại Hổ ôm bả vai Nghiêm Tiểu Tiểu, ngoài cười nhưng trong không cười, ông già này dám uy hiếp Tiểu Tiểu, một khi như vậy thì ông ta cũng nên trải nghiệm cảm giác này một chút.

"Hiệu trưởng, hôm qua đánh Abel em cũng có phần. Em thiếu chút nữa còn bóp chết nó, nếu đuổi học, thì em nhất định phải là người bị đuổi" Thiệu Tiểu Hổ lười biếng ngáp một cái.

Hiệu trưởng nào có lá gan đuổi học bọn họ, chẳng còn cách nào khác: "Tôi đã biết, tôi sẽ bỏ quyết định đuổi học của cậu ta, có điều bên phía công tước..."

"Đó chuyện của thầy, tụi em không quan tâm." Thiệu Đại Hổ dẫn Nghiêm Tiểu Tiểu rời đi, Thiệu Tiểu Hổ đi phía sau cười với hiệu trưởng: "Nếu thầy cảm thấy khó xử, thầy có thể đuổi học luôn cả tụi em, tụi em rất thoải mái!"

Hiệu trưởng vừa mới nãy còn dữ dằn nay cứ như một quả bóng bị xì xẹp xuống.

Lần này ông ta chết chắc rồi, công tước ép ông phải tống cổ Dana Nghiêm, nhưng hai anh em họ Thiệu thì không cho, ông ta phải làm sao đây, học sinh ngoại quốc thật phiền phức...

Hết chương 27.

Lé-chan: dài quớ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.