Mười ngày, là khoảng thời giankhông phải là dài, nhưng đối với Vĩnh Phong nó lại là khoảng thời giandài vô tận. Hiểu Đồng đã mất tích mười ngày rồi.
Nói là mất tích thì cũng hoàn toàn không đúng, phải nói là cô đãbốc hơi bay đi mất tiêu rồi. Hoặc là cô vốn chưa hề tồn tại trên cõi đời này, bởi vì khi cô biến mất mang theo tất cả những gì từng thuộc về cô, từng được cô sử dụng. Chiếc tách cô hay sử dụng, cái chén cô thíchdùng…cả hình ảnh của cô lưu trong điện thoại của cậu cũng đã không cánhmà bay, tất cả , tất cả mọi thứ đều biến mất.
Căn nhà lại nguyên vẹn như lúc ban đầu Vĩnh Phong đặt chân đến, cứnhư thể cô chỉ tồn tại trong giấc mơ của cậu. Và rồi bây giờ cậu đã tỉnh giấc, thì hình bóng cô như trăng dưới nước đã bị phai nhòa.
Cậu đã tìm cô khắp mọi nơi, cô chẳng có nơi nào để đi cả. Ngoàitrường học, chổ làm thêm hay nhà sách cậu đã tìm kiếm mỗi ngày nhưng đều không thể thấy được dù chỉ là cái bóng của cô.
Thất vọng, tuyệt vọng rồi đau khổ, nhưng những việc này đều khônglàm cô trở về bên cậu. Chỉ mười ngày mà trông vĩnh Phong thật gầy guộc,cậu chẳng buồn ăn ngủ đi khắp nơi tìm cô. Trước đây ra đường quần áol1uc nào cũng thẳng tắp thơm lừng, còn giờ đây trông cậu thật nhếchnhác, say xỉn tối ngày. Điếu thuốc lúc nào cũng phì phèo trên môi. Đãlâu rồi cậu không hút thuốc, khi hút lại cậu đã bị một cơn ho sặc sụa,cậu gần như đã quên cái cảm giác hút thuốc như thế nào. Thật buồn cười,cậu vì cô lại có thể dễ dàng từ bỏ thuốc, vậy mà bây giờ cậu lại vì cômà tiếp tục hút, nhưng mà rõ ràng rằng thuốc và rượu không thể làm cậuquên đi nỗi buồn thiếu vắng cô.
Trước đây, mỗi lần cô hờn dỗi nói tiếng chia tay nhưng Vĩnh Phongkhông đau khổ nhiều như thế, bởi vì cậu có thể tìm được cô ở chỗ quenthuộc, có thể nhìn thấy bóng dáng cô đang ngồi học hay đang làm việc.Nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không thấy gì dù là cái bóng của cô.
Lúc quay người lại, không thấy cô đâu, cậu cứ tưởng rằng cô đãtrốn đâu đó trêu cậu. Cậu đã đi tìm gọi tên cả đến khản cả giọng nhưngkhông thấy cô ở đâu. Lúc đó, cậu lo sợ cô lại bị bắt đi, đã lo lắng vôcùng nhưng khi cậu mở cửa vào nhà thì sự lo lắng đó biến thành đau khổ.
Không có một bóng người nào ở trong nhà, căn nhà vắng lặng và lạnhlẽo. Dường như đây là một căn nhà, bỏ hoang lâu lắm rồi. Cậu tự dối gạtmình rằng họ đã đi đâu đó rồi sẽ về thôi, nhưng chờ mãi vẫn không thấyai trở lại. Bà Cẩm Du và bé Đường biến mất một cách đáng sợ cùng với mọi đồ đạc có liên quan đến họ.
Vĩnh Phong đã tuyệt vọng, đã mệt mõi vì chờ đợi, cậu như thể già đirất nhiều, đôi mắt tinh anh giờ đây mờ đục trong khói thuốc. Không buồnăn uống, chỉ chìm trong men say.
Điều đau khổ nhất là cô đã đưa cậu đến đỉnh cao nhất của hãnh phúcrồi thẳng thừng đập câu xuống chân núi một cách không thương tiếc, đếnmột lí do hay một lời giã từ cũng không có. Tại sao sau bao câu nói yêuthương dành cho cậu, cho cậu nếm hương vị mật ngọt đầu đời rồi lại đâmvào tim cậu một vết thương, bỏ rơi cậu.
Thiên Minh, Thế Nam, Quốc Bảo có đến thăm cậu, khuyên bảo cậu nhưng đều bị cậu đuổi về.
Thiên Minh trước khi đi quay đầu lại nói một câu lấp lững :
- Rồi em sẽ gặp lại cô ấy, chỉ sợ rằng khi gặp lại em càng đau khổ hơn mà thôi.
Thế Nam chẳng thể khuyên nhủ Vĩnh Phong thế nào, cậu chỉ có thểngồi lặng lẽ rót rượu cho Vĩnh Phong. Bởi vì Hiểu Đồng biến mất cũngmang theo trái tim cậu ra đi. Cô ở bên Vĩnh Phong dù cậu rất đau lòngnhưng cậu vẫn thấy được nụ cười hạnh ph1uc của cô, cũng đủ làm cậu mãnnguyện, nhưng giờ đây, cậu không thể thấy được hình bóng cô nữa rồi.
Quốc Bảo không như Thiên Minh và Thế Nam, cậu coi Vĩnh Phong nhưanh trai mình. Nhìn thấy Vĩnh Phong chỉ còn là một cái xác không hồn cậu cảm thấy đau lòng. Cậu giận Hiểu Đồng vô cùng, cậu hận không thể tìmthấy cô để giết chết. Hận một kẻ bạc tình, bạc nghĩa như cô, dứt tâm rũbỏ mọi công sức của Vĩnh Phong.
- Anh à ! Trên đời này thiếu gì con gái, sao cứ phải vì hạng người nhưcô ta mà phải đau buồn đến thế. Đừng uống rượu nữa, đi với em, em sẽgiới thiệu nhiều cô gái tốt hơn cho anh – Quốc Bảo vừa nói vừa vực VĩnhPhong dậy.
- Cậu tránh ra đi, để mặc anh – Vĩnh Phong đẩy mạnh Quốc Bảo ra – Điđi, cậu về đi, cứ để mặc anh, ra sao thì ra. Không cần cậu quan tâm.
Quốc Bảo bị Vĩnh Phong từ chối lòng tốt thì tức giận lắm, cậu lắp bắp :
- Anh ….
Nhưng rồi cậu nhìn bộ dạng bi thương của Vĩnh Phong thì thờ dài chua xót :
- Được rồi, em sẽ tìm cô ta về cho anh, dù có phải lật tung đất nước này, em cũng sẽ tìm cô ta về cho anh.
Nói rồi cậu quầy quả bỏ đi sau khi đóng sầm cánh cửa lại đầy giận dữ.
Nghe tin con trai nghỉ học mấy bữa nay, bà Mai Hoa gác bỏ mọicông việc để bay về nước, đến thăm con trai. Vừa mở cửa bước vào thì một mùi nực nồng xông vào mũi bà, trong không khí bay phản phất mùi khóithuốc và mùi rượu nồng nặc. Vĩnh Phong nằm trên sofa say rượu không cònbiết trời đất gì nữa. Xung quanh cậu là vỏ rượu nằm lăn lộn và trên sànnhà vươn *** đầy tàn thuốc.
Bà nhìn chăm chăm con trai một cái trong lòng cảm thấy nhói đaunhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, bà ra lệnh cho quản lí đang đi theo bêncạnh :
- Lấy cho tôi xô nước đá.
Anh chàng quản lí gật đầu một cái rồi đi xuống nhà bếp xách lênmột xô nước chứa mấy viên đá tủ lạnh, hai tay kính cẩn giơ trước mặt bàMai Hoa. Dường như cậu đã quá quen với việc ra lệnh của bà và ngoanngoãn vâng lời.
- Quậy tan đá ra – Bà không thèm liếc nhìn mà lạnh lùng yêu cầu.
Cậu quản lí lập tức đưa tay quậy xô đá, quậy đến khi xô đá tan ralạnh run nhưng chỉ có thể cắn răng quậy tiếp không dám than phiền. BàMai Hoa liếc nhìn cậu quản lí một cái rồi lạnh lùng cầm lấy xô đá rồitạt thẳng vào ngay mặt của Vĩnh Phong.
Đang mơ màng say rượu, Vĩnh Phong bị nguyên một xô đá lạnh buốtxối thẳng vào người. Cậu rùng mình một cái rồi giật mình tỉnh lại. Đangđịnh nổi giận xem kẻ nào to gan chọc giận cậu thì một giọng nói lạnhlùng uy nghiêm lên tiếng :
- Đã tỉnh chưa.
Vĩnh Phong thấy đầu nặng như chì, choáng váng mệt mỏi nhưng lại bị cái lạnh bên ngoài làm tỉnh trí. Cậu nhận ra giọng nói nghiêm trangkia, vội bật dậy rũ hết nước trên người xuống, thoảng thốt kêu lên :
- Mẹ……..
- Con còn dám gọi ta là mẹ sao ? - Bà Mai Hoa tức giận mắng – Con xem,bây giờ con ra giống gì hả. Con muốn đi theo tình yêu của bản thân mình. Được, mẹ chấp nhận, mẹ cho con đi, nhưng mà nhìn con xem, con có còn là con hay không hả.
Vĩnh Phong nghe mẹ mắng chỉ ngồi im lặng. Bà Mai Hoa càng đau xót hơn, bà nhẹ giọng nói :
- Con nghĩ mẹ là người lạnh lùng độc ác, muốn chia rẽ con với Hiểu Đồng sao. Con có biết Hiểu Đồng của con là hạng người gì hay không hả.
Bà vừa nói, vừa quẳng lên bàn một cái phong bì lớn, phong bì bịquăng mạnh làm cho một số bức hình trong đó rơi ra. Đập vào mắt VĩnhPhong là một gương mặt xinh đẹp, quen thuộc. Nhưng cô gái trong hìnhkhác rất xa với cô gái bên ngoài mà Vĩnh Phong biết.
Cô gái trong hình ăn mặc rất sexy, đầy khiêu gợi, biết uống rượu ,biết hút thuốc, ngã ngớn trong lòng mấy gã con trai lắm tiền nhiều của,thậm chí là cả những lão già. Bàn tay mấy kẻ kia tự do đặt trên ngườicô, mà cô không có chút khó chịu mà còn cười rất tình tứ với họ.
Cậu quơ tay nhanh chóng chụp lấy mấy tấm hình đó lên nhìn cho rõnhững hình ảnh trước mắt mình. Sau đó, cậu nhìn từng tấm, từng tấm, lòng thấy lạnh ngắt. Nhưng những tấm hình bên dưới càng làm cho cậu choángvoáng hơn. Bởi vì trong tấm hình là cảnh những đôi nam nữ đang làm tìnhtrên giường. Rất nhiều gương mặt nam khác nhau, có già có trẻ có trungniên nhưng gương mặt nữ thì chỉ có một.
Vĩnh Phong căm phẫn vò nát những tấm hình trong tay.
Bà Mai Hoa, thấy Vĩnh Phong tức giận, lấy làm hài lòng, nhẹ nhàng nói :
- Bây giờ con hiểu vì sao mẹ lại ngăn cản con đến với cô ta rồi phảikhông. Cô ta chỉ đang lừa con thôi. Con nhìn cho kỹ đi, đằng sau gươngmặt hiền lành xinh đẹp của cô ta là một cô gái làng chơi, không từ bấtcứ thứ gi để kiếm tiền. Con nghĩ cô ta thật sự yêu con sao, cô ta chỉyêu tiền của con mà thôi. Con quá ngây thơ rồi ….
Sau khi bà Mai Hoa ra về, Vĩnh Phong như người phát điên, cậu rasức đập phá không ngừng nghỉ, những thứ trước mặt cậu, căm phận xe nátnhững tấm hình trong tay sau đó cậu khụy xuống đập mạnh tay xuống nềnnhà, để những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống, miện lẩm bẩm gọi tên Hiểu Đồng ( Haiz ! Ta khóc đây, tội nghiệp Phong ca quá )
Đúng như Thiên Minh đã nói, rốt cuộc Vĩnh Phong cũng gặp lạiHiểu Đồng và người đầu tiên gọi điện thoại báo tin tức của Hiểu Đồng cho Vĩnh Phong chính là Quốc Bảo.
Đó là vào buổi sáng ngày thứ 11 Hiểu Đồng biến mất. Ngày hôm đó,Quốc Bảo chẳng có tâm trạng đến trường cho nên đi đến quán bar chơi,tình cờ cậu gặp một cô gái rất xinh đẹp và lại giở tuyệt chiêu tán gáicủa mình ra.
Quốc Bảo là một tên đào hoa tính tình cực kì xấu xa. Con gáiquen với cậu ta chẳng được quá hai tuần, số con gái lên giường với cậuta ngay lần đầu tiên gặp nhau đếm không hết. Cô gái này cũng không ngoại lệ, Quốc Bảo vừa tán tỉnh cô ta chưa bao lâu thì chỉ cần một cái nháymắt của cậu, cô ta đã đồng ý cùng cậu đến khách sạn.
Đang đứng ở quầy đăng ký thì Quốc Bảo đã thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào. Cô gái đó rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh, mặc mộtchiếc váy rất gợi cảm đang khoát tay tình tứ với một lão có cái bụngbia, và gương mặt dê đáng ghét.
Hai người họ cùng tiến đến quầyđăng kí, Hiểu Đồng còn lả lơi hôn gã đàn ông kia một cái trên má trướcánh nhìn khinh bỉ của các cô tiếp viên. Chuyện những cô kiều nữ cùng các đại gia đi vào khách sạn này là chuyện rất thường tình. Nhưng mà vẫn có chút gì đó cảm thấy mất mặt phụ nữ quá.
Hai người họ bất chợt khựng lại trước cái trừng mắt đầy tức giậncủa Quốc Bảo. Cậu nhìn hết Hiểu Đồng rồi đến nhìn gã đàn ông bụng phệkia, gã chẳng phải là ai xa lạ, chính là giám đốc Vương.
- Cô như vậy là sao hả ? - Quốc Bảo nhìn Hiểu Đồng với ánh mắt đầy nộkhí. Bàn tay đang ôm eo cô bạn gái bỗng buông thõng xuống rồi xiết chặt, cố kiềm nén cơn giận dữ.
Gã giám đốc Vương thấy Quốc Bảo giận dữ thì hơi tái mặt, lão biếtQuốc Bảo là ai, là con ông cháu cha trong bộ máy nhà nước, không dễ đụng vào. Nhưng Hiểu Đồng bên cạnh lão thì gương mặt lạnh lùng thờ ơ trướccơn giận dữ của cậu ta. Đã lâu rồi Quốc Bảo không thấy lại vẻ mặt nàycủa Hiểu Đồng.
Cô với tay lấy chìa khóa phòng mà cô tiếp tân đưa cho, rồi lướt nhẹ ánh mắt qua Quốc Bảo và cô người yêu khẽ nhếch môi một cái lạnh lùngrồi khoát tay lão dê già giám đốc Vương nói :
- Có phòng rồi chúng ta đi thôi.
Hai người vừa quay lưng đi thì Quốc Bảo đã hét lên :
- Cô đứng lại cho tôi.
Hai người quay lại nhìn Quốc Bảo, cậu đã xô cô bạn gái đang ngơngác ra xa khỏi mình và bước đến bên Hiểu Đồng rồi nhìn giám đốc Vươngra lệnh :
- Ông mau cút đi cho tôi.
Giám đốc Vương sợ tái xanh cả mặt nhưng Hiểu Đồng vẫn nhất quyết ôm lấy cánh tay ông, không cho ông rời khỏi mình, cô nhìn Quốc Bảo mĩa mai nói :
- Cậu nghĩ mình là ai mà đòi ra lệnh cho người khác chứ hả. Tốt nhất là cậu nên lo việc của mình đi – Hiểu Đồng vừa nói vừa hất đầu về phía côbạn gái của Quốc Bảo đang mếu máo muốn khóc – Đừng quan tâm đến chuyệncủa người khác.
Quốc Bảo quay lưng lại nhìn cô bạn gái một cách chán ngán rồi đưatay lấy bóp, lôi ra một xấp tiền nhét vào ta cô gái đó rồi hét ra lệnh :
- Cút đi.
Thật tội nghiệp cho cô gái đó, mặt mếu máo muốn nói gì đó nhưngkhông dám, cuối cùng đành cầm tiền rồi vừa khóc, vừa bỏ chạy. Hiểu Đồng nhìn theo bóng dáng cô g1i cho đến khi biến mất mới quay lại cười nhạtvới Quốc Bảo :
- Cậu cũng cư xử lạnh lùng thật, dù cô ấy chưa lên giường với cậu nhưng cũng không cần phải làm người ta vừa khóc vừa bỏ chạy như thế. Đối vớicon gái là phải nhẹ nhàng biết không.
- Cô im đi – Quốc Bảo nạt ngang – Tôi muốn cô giải thích mọi chuyện.
- Nực cười – Hiểu Đồng nhếch môi cười – Giải thích chuyện gì, tại saotôi phải giải thích, cậu là gì của tôi mà buộc tôi phải thế này, thế nọchứ.
Quốc Bảo đã không còn nhịn được nữa rồi, cậu tức giận nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng kéo đi.
- Cô mau đi theo tôi.
- Buông ra – Hiểu Đồng nhanh chóng vung tay ra khỏi tay của Quốc Bảo – Cậu không thấy tôi đang tiếp khách à.
- Cô đúng là đồ đàn bà đê tiện – Quốc Bảo tức giận mắng .
- Hình như mẹ cậu cũng là đồ đàn bà đê tiện thì phải – Hiểu Đồng vừaxoa cánh tay bị Quốc Bảo bóp chặt đến đau điếng, vừa tức giận mĩa mai.
- Cô… - Quốc Bảo tức đến nỗi không nói nên lời, nếu như xưa nay cậukhông đánh đàn bà thì chắc chắn là Hiểu Đồng đã chết trong tay cậu rồi.
- Cậu tốt nhất nên tránh xa tôi ra nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ tớiđó – Hiểu Đồng vừa nói xong thì đưa mắt nhìn hai cô tiếp tân đang sợ sệt nhìn nhau bảo – Gọi quản lí và bảo vệ các người ra đây nhanh lên, ở đây có người làm loạn nè.
Hai cô tiếp tân sợ hãi vội bấm điện thoại.
Từ đầu giám đốc Vương không dám nói câu gì cả, người ông ta toátcả mồ hôi. Ông đứng nhìn Hiểu Đồng và Quốc Bảo đấu đá nhau. Cả hai đangtrường mắt nhìn nhau.
- Cô có biết cô bỏ đi, anh Vĩnh Phong đau khổ thế nào không hả, anh ấy vì cô mà không màng ăn uống gì cả.
- Anh ta có xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả - HiểuĐồng cười nhạt, ánh mắt vô cảm, dường như cái tin đó không có gì quantrọng đối với cô cả.
- Cô có trái tim không hả. Anh Vĩnh Phong vì cô làm bao nhiêu chuyện,cả mạng sống cũng không tiếc vậy mà cô nỡ nào nói những lời tan nhẫn như thế hả - Quốc Bảo giận dữ mắng **** cô. Ánh mắt cậu nhìn cô cứ như thểmuốn giết người, uất ức vì không thể đấm cho cô một trận hả giận.
- Anh ta có làm gì cho tôi hay không cũng là do anh ta cam tâm tìnhnguyện. Tôi không hề yêu cầu anh ta làm bất cứ chuyện gì cho tôi cả. Làtại anh ta quá ngu ngốc thôi.
- Cô ….
Lần này thì Quốc Bảo đã tức giận thật sự, cậu đã không còn đủ sứckiềm chế nữa rồi. Cậu giơ tay lên định đánh Hiểu Đồng thì một bàn tay đã chụp lấy bàn tay cậu giữ lại. Quốc Bảo tức giận nhìn lại kẻ đang cảnchở mình thì gương mặt quản lí Trung hiện ra. Ông ta chính là người quản lí lần trước đã cố tình kéo dài thời gian đến phòng của Hiểu Đồng vàgiám đốc Vương, cũng chính là người quản lí của khách sạn Phong Lệ. ôngta nhận được điện thoại liền cùng hai bảo vệ chạy tới.
- Cậu Quốc Bảo xin chớ làm loạn ở đây.
Quốc Bảo tức tối vung tay ra khỏi tay của quản lí Trung, chỉ vào Hiểu Đồng hỏi :
- Ông có biết cô ta là ai không hả.
Quản lí Trung đương nhiên là biết chứ, cái lần Vĩnh Phong đánhgiám đốc Vương một trận tơi tả làm kinh động tới khách sạn, ảnh hưởngcũng một thời gian. Ông tận tay thấy Vĩnh Phong chăm sóc cô từng li từng tí, đủ biết cậu yêu thương cô đến cỡ nào nhưng …. lần này, dù muốn ôngcũng không thể giúp được họ. Ông thở dài môt cái tiếc cho một đôi uyênương đẹp.
- Tôi không cần biết cô ta là ai cả, tôi chỉ biết hôm nay cô ta đi cùng giám đốc Vương thì là người của ông ấy.
Cậu mà gây sự là tôi sẽ cho người lôi cậu ra. Cậu phải biết, cậu có thể làm loạn ở tất cả các khách sạn khác nhưng khách sạn Phong Lệ này thuộc tập đoàn Nguyên Thành Phong, do chính tay chủ tịch phu nhân tiếp quản,thiết nghĩ cậu không nên đắc tội.
Ông nhìn gương mặt thoáng khựng lại nghĩ ngợi của Quốc Bảo thì biết cậu sẽ nễ mặt nên mĩm cười nói tiếp :
- Nếu như cậu thấy mệt muốn nghỉ thì tôi sẽ cho người dẫn cậu lên phòng, còn nếu không thì xin mời cậu lần khác ghé tới.
Quốc Bảo vẫn đứng nhìn Hiểu Đồng đăm đăm, cô phớt lờ tiếp tục kéotay giám đốc Vương bước tới thang máy. Quốc Bảo tức giận định đuổi theothì quản lí Trung đã đứng chặn đường, ông ông tồn nói :
- Cậu Quốc Bảo, hay là để hôm khác cậu ghé tới nha. Mời cậu về cho.
Nói rồi, ông hất đầu về phía hai bảo vệ vẫn đứng đó đợi lệnh nói :
- Mau tuyển cậu Quốc Bảo ra xe.
- Không cần – Quốc Bảo hất mặt nói, nói xong cậu quay lưng hậm hực bỏ đi.
Ra tới nhà xe, cậu tức giận đến độ đánh đấm tụi bụi và chiếc xecủa mình cho đến khi hai tay bị tê rát. Mồ hôi nhuễ nhòa trên gương mặt, nhớ đến gương mặt tều tụy rất nhiều và thân hình gầy đi của Vĩnh Phongmà đau lòng. Trong lòng cậu dằn xé giữa việc cho Vĩnh Phong biết tin tức của Hiểu Đồng vừa không muốn cậu thấy cảnh này. Nhưng sau đó, tronglòng cậu nghĩ rằng thà để vĩnh Phong nhìn thấy sự thật đau lòng này cònhơn để cậu cứ sống như một cái xác. Cuối cùng cậu quyết định gọi choVĩnh Phong.
Điện thoại reo liên tục, Vĩnh Phong vẫn đang say ngủ. Cả ngày cậulại uống rượu, cậu chẳng buồn ăn uống gì, nhưng càng uống vào thì lạicàng ói ra. Cậu nhìn những tấm hình bị cậu nhét túi đến nhăn nhúm mộtlần nữa, tim đau đớn vô cùng. Tại sao, tại sao lại như vậy… cậu cầu mong Hiểu Đồng sẽ xuất hiện nói cho cậu biết sự thật không phải như vậy,nhưng mà sống trong niềm tin thật khó, cậu muốn tin Hiểu Đồng, chỉ cầncô giải thích dù là chuyện gì cậu cũng chấp nhận, sẵn sàng bỏ qua, sẵnsàng tha thứ, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt cậu. Cậu vẫn sẽ ôm cô vàolòng thật chặt.
Tiếng điện thoại vẫn rền vang phá ngang giấc ngủ của cậu, VĩnhPhong cố gắng mở mắt lần tìm điện thoại, hy vọng biết đâu Hiểu Đồng đang gọi cho cậu, nhưng nhìn thấy số Quốc Bảo cậu ném mạnh điện thoại vàotường và vỗ đôi.
Đáp trả tiếng điệnt hoại của Quốc Bảo là những tiếng tút tút. QUốc Bảo điên tiết gọi lại nhiều cuộc nhưng không được, cuối cùng cậu gọi số để bàn.
Vĩnh Phong tiếp tục chìm vào giấc ngủ thì lại nghe tiếng điệnthoại vang lên. Cậu chẳng buồn nghe điệnt hoại nữa, giơ tay lên đầu lầntìm cái điện thoại nhấc lên rồi dập mạnh xuống, rồi tiếp tục lăn ra ngủ.
Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục vang lên khiến Vĩnh Phong phát bực, cậu đưa tay hất điện thoại ra khỏi chổ đặt.
Quốc Bảo thấy Vĩnh Phong đã nhấc máy mà không trả lời, cậu cứ Alômãi, nhưng vẫn không có ai trả lời. Cậu tức quá liền hét to lên trongđiện thoại :
- Anh Vĩnh Phong mau nghe điện thoại đi. Em đã tìm được Hiểu Đồng rồi.
Hai tiếng « Hiểu Đồng » quả thực rất có công hiệu, Vĩnh Phong lập tức ngồi bật dậy, cầm lấy ống nghe, hỏi dồn dập :
- Cậu tìm thấy Hiểu Đồng ở đâu nói mau.
- Anh bình tĩnh nghe em nói. Em đang ở khách sạn Phong Lệ, Hiểu Đồngđang ở đây cùng với giám dốc Vương. Anh mau đến đây, em bị quản lí đuổira rồi, không thể ngăn cản họ được. Họ đã vào phòng một lúc lâu rồi…
Vĩnh Phong không kịp nghe nữa đã vội vàng thả máy. Cậu lao lên xe, phóng ra khỏi nhà không chậm trễ một giây. Vừa chạy vừa run rẩy, đầu óc choáng voáng vì men rượu nhưng trái tim đau đớn không ngừng rĩ máu làmlí trí cậu tỉnh táo. Cậu phóng như bây đến khách sạn bất chấp đèn xanhđèn đỏ và dòng xe cộ. Phải nói nếu Vĩnh Phong có tay lái yếu thì chắcchắn tai nạn đã xảy ra rồi. Dù phong như bay nhưng cậu vẫn mất thời gian không nhỏ để đến khách sạn.
Cuối cùng cậu cũng đến được khách sạn Phong Lệ. Quốc Bảo đang đứng ở cửa đón cậu. Vĩnh Phong vứt cả xe ở đó đi vào. Cậu đi thẳng đến quảnlí Trung tóm lấy ngực áo của ông ta giận dữ điên cuồng hét lên :
- Họ ở phòng nào ?
Quản lí Trung bình tĩnh gỡ tay Vĩnh Phong ra, từ tốn nói :
- Tôi sẽ dẫn cậu đi.
- Không cần – Vĩnh Phong nạt ngang – Nói cho tôi biết số phòng là được.
- Em đi với anh – Quốc bảo bước lên nói.
- Cậu cứ ở lại đây đi – Vĩnh Phong không muốn ai đi theo cùng cậu hết.Bởi vì dù thật sự Hiểu Đồng và giám đốc Vương có làm gì thì cậu cũngkhông muốn ai biết, không muốn ai nhìn cô với ánh mắt tò mò. Cậu khôngthấy Quản lí Trung nói gì thì lườm ông một cái/
- Phòng 502 – Quản lí Trung vội vàng đáp, cả người ông lạnh toát sau cái lườn đó.
Vĩnh Phong đi vào thang máy, rồi đi đến phòng 502, cậu chẳng một giây chần chừ, đá toang cánh cửa, mở ra. Đập vào mắt cậu là cảnh giám đốcVương đang trần truồng nằm trên giường, chiếc ra đệm nhăn nhúm, quần áorơi *** khắp nơi, đây chính là dấu hiện cho thấy vừa có một cuộc giaohoan xác thịt.
Ánh mắt rực lửa nhìn giám đốc Vương, cậu tiến vào bên trong sau khi đóng sập cửa lại. Giám đ1ôc Vương thấy Vĩnh Phong đến thì mặt trắngbệch không còn chút máu, vội vàng vơ lấy chiếc khăn tắm che nagng bụng,rồi hốt hoảng nhảy ra khỏi giường, quấn chặt khắn tắm, che đi một phầncơ thể . Nhớ tới trận đòn khinh hồn lần trước mà Vĩnh Phong ban tặng,ông ta lắp bắp nói :
- Cậu Vĩnh Phong, cậu nghe tôi nói trước…
Nhưng Vĩnh Phong không còn đủ bình tĩnh để nghe ông ta nói, cậu hầm hầm lao về phía ông ta. Bỗng cánh cửa nhà tắm bật ra, tiếp sau đó, Hiểu Đồng mình quấn một cái khắn tắm che ngang ngực nhưng chiếc khăn chỉ che được một phần chân của cô nên để lộ đôi bắp đùi non trắng ngần, máitóc ướt đẫm, trái tim Vĩnh Phong như ai bóp nghẹn
Cô nhìn Vĩnh Phong một cái rồi cười nhạt nói :
- Chuyện của chúng ta không liên quan đến người khác.
Sau đó giám đốc Vương bị Vĩnh Phong ném ra khỏi phòng trong tìnhtrạng thật bi đát, thật mất mặt. Trên người ông ta chỉ có độc nhất mộtchiếc khăn quấn ngang bụng. Khổ nỗi nó chẳng thể nào che được cái bụngbia bự xự của ông ta. Mọi người đi qua lại nhìn ông ta chỉ chỉ chỏ chỏcười thầm. Nhiều người cho là ông ta biến thái, ngay đến bà lao côngquét dọn cũng nhìn ông xem thường. Ông chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất giấu mặt đi trong xấu hổ, bởi vì Vĩnh Phong đã khóa cửa phòng lại, màông ngàn vạn lần cũng không dám gõ cửa. Trận đòn kinh hoàng lần trướcông vẫn còn nhớ mãi, dù rằng rất căm tức nhưng ông ta lại không có ganđối đầu với tập đoàn Nguyên Thành Phong.
Còn lại hai người trong phòng, không gian bỗng nhiên vắng lặng đầy ngột ngạt, Hiểu Đồng không thèm để ý đến sự giận dữ của Vĩnh Phong, côquay lưng lại với cậu tiếp tục lấy khăn lau tóc. Vĩnh Phong nhìn thấythái độ thờ ơ lạnh nhạt cũa Hiểu Đồng thì tim đau nhói, toàn thân bỗngphát run, cậu phải siết chặt tay lại để ngăn chặn cái run toàn thân củamình. Rõ ràng cậu rất giận dữ, rất phẫn nộ nhưng khi nhìn thấy cô vẫnbình an thì những lo lắng trong những ngày vừa qua được vỗ về, tronglòng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, cơn giận bị không khí trong lòng xẹp xuống.Lúc này cậu chỉ muốn ôm trầm lấy cô cho thỏa lòng nhung nhớ.
Nhưng thái độ hờ hững của cô như dội một gáo nước lạnh vào mặt cậu. Cậu đau khổ rút những tấm hình trong túi ra quăng xuống giường, mệt mỏi hỏi :
- Giải thích cho anh biết những tấm hình này là sao.
Hiểu Đồng quay đầu nhìn về phía những tấm hình này rơi *** trêngiường, cô đi đến ngồi xuống bên mép giường rồi cầm mấy tấm hình lên xem tỉ mĩ từng tấm hình, ánh mắt có chút u ám.
Vĩnh Phong đứng yên lặng nhìn Hiểu Đồng xem từng tấm hình, cậu hyvọng, Hiểu Đồng sẽ cho cô một lời giải thích, chỉ cần cô giải thích, dùcô có nói thật hay không cậu cũng tin. Nhưng lòng tin và sự chờ đợi củaVĩnh Phong đã bị một câu nói của Hiểu Đồng đánh bật đi, choáng voáng. Cô nhìn hết mấy tấm hình rồi xếch môi cười nhạt nói :
- Chụp cũng đẹp quá chứ.
Vĩnh Phong choáng váng đến độ gần như không đứng vững được, cậukhông ngờ cô lại phán ra một câu nói như thế. Như thể cái người con gáikia không phải là cô, như thể đó là tấm hình của một cô người mẫu quãngcáo nào đó vô hại.
- Em …- Cậu run người lắp bắp, quả thật không thể nào mở lời được, trái tim như thể chết lặng.
Cô quay đầu nhìn vẻ mặt tái xanh vì bị shock của Vĩnh Phong, lạnh lùng hỏi :
- Anh đến tìm tôi chỉ vì mấy tấm hình này à.
Vĩnh Phong muốn nói « Không phải », cậu đến đây vì nhớ cô, vì lolắng cho cô, nhưng lời nói lại bị trôi tuột vào trong trong sự lạnh lùng của cô.
- Xem ra mẹ của anh là người đã đưa cho anh mấy tấm hình này phải không ? – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong đứng bất động một chỗ thì cười hỏi .
Một sư run nhẹ, chạy thoáng qua trái tim của Vĩnh Phong, một niềm vui, một lí do… Nó dường như chính là đáp án mà cậu muốn biết, chính là nguyên do cho sự ra đi và thái độ lạnh nhạt của cô. Thoáng vui mừng,cậu đến bên Hiểu Đồng, nắm chặt hai vai cô, giữ cho đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Sự vui mừng hiện ra nét mặt, dịu dànghỏi cô :
- Có phải mẹ anh đã nói gì với em không ? Em đừng để ý, anh đã nói rồi, không ai có thể làm anh rời xa em cả, không ai có thể chia cắt haichúng ta.
Nhưng Hiểu Đồng đã hất đôi tay cậu ra rồi đứng dậy đi xa khỏi cậu, làm Vĩnh Phong ngỡ ngàng.
- Bỏ đi, Vĩnh Phong ! Mẹ anh thật sự chẳng làm khó dễ gì tôi cả. Mẹ anh là một người mẹ tốt, bà rất lo cho anh, rất yêu thương anh. Bà đến tìmtôi vì muốn cho tôi biết được nỗi lòng của một người mẹ như bà. Bà đãkhóc rất nhiều, đã tâm sự rất nhiều về tình yêu của bà đối với anh. Anhphải biết trân trọng bà, yêu thương bà. Tôi hiểu tấm lòng một người mẹnhư bà hơn ai hết, bởi vì tôi cũng là một người mẹ.
Vĩnh Phong như bị sét đánh trúng, cả người bất động gần như muốnngã xuống khi nghe Hiểu Đồng nói cô cũng là một người mẹ. Cậu không tinvào chính tai mình, quay đầu nhìn cô, run rẩy hỏi với anh mắt đau thương :
- Em mới nói gì, em cũng là một người mẹ ư….ý của em là em cũng sinh con như bao người đàn bà khác ư.
- Đúng vậy – Hiểu Đồng thản nhiên đáp – Anh không thấy bé Đường giống tôi như khuôn đúc ư.
Một lần nữa, lại một lần nữa, toàn thân choáng váng, gần như khôngđứng nổi. Bé Đường đúng là rất giống Hiểu Đồng, phải nói là giống y nhưđúc cô lúc còn nhỏ, nhưng cậu luôn cho rằng hai người là hai chị em nêngiống nhau là chuyện bình thường. Thậm chí cậu còn cho rằng bé Đường cóđôi nét giống cậu, càng đặc biệt yêu quí cô bé hơn nữa.
- Ý của em là, em chính là mẹ của bé Đường - Vĩnh Phong đau đớn hỏi.
- Đúng vậy – Hiểu Đồng gật đầu xác định một cách mau lệ.
Vĩnh Phong không còn chút sức lực nào nữa, cậu khụy người xuốnggiường, hai tay chống xuống giường đỡ lấy thân hình to lớn đang mềm nhũn ra kia.
- Có phải tin này làm anh shock lắm không – Hiểu Đồng cười hỏi, cô nhìn Vĩnh Phong một lát rồi bước đến đầu giường ngồi xuống, sau đó với taylấy một điếu thuốc đưa lên miệng, bật hộp quẹt lên.
Một làn khói mờ phả ra sau khi Hiểu Đồng rít một hơi dài, gươngmặt xinh đẹp của cô ẩn hiện trong màn khói có vẻ thương tâm một chút.Sau đó cô rít thêm vài hơi nữa, nhả thêm vài luồng khói nữa mới dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, thả người theo làn khói nói :
- Để tôi kể cho anh nghe, năm đó không phải là tôi suýt bị hắn tacưỡng hiếp mà là chính tôi dụ dỗ ông ta. Haiz ! Cái lão già ngu ngốc,thật ngu ngốc lại háo sắc đó cứ thấy tôi là sáp tới giả đò vô tình đụngtrúng người tôi. Tôi biết lão thèm muốn tôi lắm rồi, nhưng tôi muốn đùacợt gã ta, muốn gã ta phải phục tùng tôi. Cái hạng người như hắn quảnhiên là chỉ cần tôi cho hắn ta nắm tay một cái, ôm một cái thì tôi muốn bao nhiêu tiền hắn ta cũng cung phụng tôi. Tôi không ngu dại đâm đầuvào cho hắn hưởng lợi liền được, tôi phải moi tiền hắn ta càng nhiềucàng tốt. Tôi càng làm hắn thèm muốn tôi thì tiền của hắn càng rơi vàotúi tôi. Nhưng hắn ta đã có vợ rồi, vợ hắn ta lại là một mụ chằng cáiđáng sợ. Hắn ta sợ mụ ta. Cho nên tôi mới quyết định hiến thân cho hắnta, để rồi ép hắn phải bỏ vợ mà đến với tôi. Có như vậy tôi mới chiếmđược hết gia tài của hắn ta. Nhưng thật đáng tiếc.
Cô chắc lưỡi một cái ra vẻ tiếc rẻ, rồi lấy một điếu thuốc khác ra hút, lại tiếp tục thả những làn khói mờ ảo. Vĩnh Phong nãy giờ vẫn chết sựng vì hành động của cô, chẳng phải cô rất ghét hút thuốc sao, nếu côngửi thấy mùi khói thuốc thì thường ho sặc sụa, cho nên cậu đã từ bỏ hút thuốc. Rồi lại nghe lời kể của cô, trái tim cậu như ai đó lấy dao đâmra ngàn mảnh. Cô lại dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn sau khi rít mộthơi dài nhã ra luồng khói mờ đặc. Vĩnh Phong từng thích hút thuốc, nhưng giờ đây cậu lại ghét khói thuốc vô cùng.
- Đáng tiếc, vào ngay phút đó mọi người lại xông vào. Cho nên tôi đóng vai một kẻ bị hại đáng thương chỉ tội hắn ta có ý đồ cưỡng hiếp. Vậy là hắn ta phải lãnh án 5 năm tù. …Lúc gặp lại hắn ta, anh có biết vì saotôi sợ hắn ta không ? Là bởi vì tôi sợ hắn ta vạch trần tôi ra trước mặt anh, cho nên tôi phải tỏ ra đáng thương trong mắt anh, để anh tin tôi,để anh thay tôi trừng trị hắn, để hắn ta mãi mãi biến mất khỏi cuộc đờitôi, không bao giờ đến phiền tôi nữa. Quả đúng như tôi nghĩ, anh đã bịtôi lừa một cách đáng thương.
Cô ngừng lại nhìn ánh mắt oai án của Vĩnh Phong dành cho mình. Nhếch môi cười một cái rồi kể tiếp :
- Nhưng từ khi thoát ly hắn ta thì tôi lại không có tiền. Tôi cần tiền, rất cần tiền, tôi không thích phải sống trong nghèo khổ. Vậy là tôi lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp của mình mà bắt đầu đi lừa tình các đại gia vàcác chàng công tử ham chơi hám gái. Tôi bắt đầu bán rẻ thân xác mình đễkiếm tiền, tôi cho họ sự sảng khoái, còn họ đem lại cho tôi tiền. Mộtcuộc trao đổi công bằng, tôi rất thích cuộc đổi trác này, không ai nợai, rất sòng phẳng. Nói thật cho anh biết, ngay đến bé Đường là con aitôi cũng không biết nữa. Một ngày tôi tiếp đến mấy tên đàn ông, anh nghĩ xem tôi có thể biết cha nó là ai không !
- Đứa bé đối với tôi đúng là một gánh nặng, đương nhiên tôi không ngungốc mà để đứa bé ra đời. Cho nên tôi quyết định đi phá. Đáng tiếc mẹtôi đã phát hiện ra chuyện tôi mang thai, đương nhiên tôi đổi thừa là do mình bị cưỡng hiếp. Tôi không muốn bà biết, bởi vì bà là người thân duy nhất của tôi trên đời này. Bà ấy quyết định giữ đứa bé lại, bởi vì tôimang thai lúc còn quá nhỏ, nếu tôi phá thai, lỡ xảy ra chuyện gì thì sau này khó lấy chồng sinh con. Cho nên tôi nghe lời bà, giữ đứa bé lại.Nhưng vấn đề lại là chuyện tôi vẫn còn đi học. Cho nên nhân lúc bụng tôi còn chưa lớn, tôi đến trường thường xuyên giả đò bị bệnh. Sau đó, tôiít đến trường hơn với lí do nhập viện, mọi người thầy cô tất nhiên làthương xót cho tôi rồi, chẳng ai phàn nàn một lời nào về việc tôi nghỉhọc cả. Tôi vốn là một học sinh gương mẫu mà cho nên dù nghỉ học nhiềunhưng vẫn không bị đình chỉ học. Tới ngày thi tôi phải chịu khó mặc thật nhiều quần áo, che đi cái bụng bầu của mình bước đi một cách khó nhọc.Nhưng như vậy thì sao chứ, cuối cùng tôi vẫn qua cửa chót lọt, dễ dàngqua mặt tất cả mọi người. Buồn cười lắm đúng không ?
Lại một điếu thuốc nữa được rút ra nhưng lần này cô không hút, chỉcầm khư khư trên hai ngón tay mà thôi. Sau đó tiếp tục kể. Vĩnh Phongcàng nghe càng thêm đau xót, cậu không biết mình đang đau xót cho ai,đau xót cho cậu hay đau xót cho cô.
- Cuối cùng bé Đường cũng ra đời. Thật may mắn là con bé giống tôi. Mẹtôi sau đó đem nó đi làm khai sanh, bà tự nhận bà chính là mẹ nó, từ đótôi và bé Đường sống dưới thân phận là hai chị em gái. Khi tôi nhìn thấy gương mặt nó, đáng yêu quá, giống tôi quá cho nên tôi quyết không đểcho nó phải sống khổ sở giống tôi. Cho nên tôi càng ra sức kiếm tiềnbằng thân xác mình để nuôi nấng bé Đường.
Cô kể xong quay đầu nhìn Vĩnh Phong hỏi :
- Anh có nghe câu : » Gái một con trông mòn con mắt chưa ». Nhìn vàotôi, ai cũng nghĩ tôi là một thiếu nữ, chẳng ai biết tôi đã trở thànhđàn bà rồi, làm mẹ của một đứa con. Họ càng bị vẻ đẹp của tôi chinhphục. Càng lao đầu tới tìm tôi, càng vung tiền cho tôi nhiều hơn. Nhưngmà tôi vốn không phải là một kẻ ngốc, không thể chỉ bao nhiêu đó là thỏa mãn được tôi. Tôi cần một cuộc sống lâu dài ổn định cho con gái tôi vàsự an nhàn cho mẹ tôi.
Vĩnh Phong bị từ « Con gái tôi » làm cho đau đớn như bị ngàn nhát dao chém vào tim.
- Tôi quyết định rời xa mọi thứ, rời xa những sàn nhảy và vũ trường ănchơi trác tán. Rời xa những gã đại gia lắm tiền nhiều của, rời xa nhữngchàng công tử bột. Tôi biến mình thành một cô gái ngoan ngoãn hiền lànhvà quả nhiên có biết bao nhiêu anh chàng xin được chết vì tôi. Lúc đầu,người tôi chọn là Đại Bình, anh cũng thấy cậu ta suy mê tôi thế nào rồiđấy. Nhưng tôi vốn tham lam mà, cho nên tôi đi câu con cá lớn Thế Nam,định làm cho anh ta phải chết vì tôi, quỳ xuống dưới chân tôi van xintình yêu. Nhưng ai nào ngờ, con cá vàng là anh lại xuất hiện.
Ngừng một lát, cô quan sát vẻ mắt đã tím tái của Vĩnh Phong kể tiếp :
- Anh nghĩ rằng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt chỉ là một sự tình cờ sao ? Đó không phải là một sự tình cờ, mà là do tôi cố ý sắp đặt. Tôi giảbộ giúp Đình Ân lấy lại số tiền mà cô ấy bị gạt, rồi dụ bọn chúng đếnđó. Tôi biết đó là nơi các anh tụ tập. Anh nghĩ tôi không biết gì về anh sao ? Thật sai lầm, tôi đã âm thầm điều tra về anh, tôi biết anh rấtgiỏi đánh nhau cho nên tôi mới giả vờ lao đến xin anh cứu giúp. Rồichuyện chúng ta lại tình cờ gặp nhau, tất cả đều một tay tôi sắp đặt tất cả.
Vĩnh Phong đã không thể nào tiếp tục nghe cô kể được nữa, cậu chụp lấy hai vai cô lắc mạnh, hét lên :
- Em nói dối, em gạt anh.
Sau đó, cậu nhìn cô với ánh mắt bi thương van nài :
- Hãy nói là em đang gạt anh đi. Anh xin em, hãy nói cho anh biết tấtcả những lời em nói nãy giờ đều là nói dối để gạt anh. Xin em hãy nóiđi, anh xin em….
Nhưng Hiểu Đồng đã gạt tay cậu ra và nói :
- Rất tiếc ! Tất cả đều là sự thật.
Vĩnh Phong đã hiểu cái cảm giác đất trời sụp đỗ là như thế nào, hai tay không còn chút sức lực nào từ từrơi xuống khỏi vai của Hiểu Đồng, hai chân bất giác bước lùi về phíasau, tuyệt vọng. Nước mắt đã không còn có thể kìm chế được nữa, bắt đầurơi xuống gương mặt đầy vẻ đau khổ, cậu lắc đầu run rẩy nói :
- Anh không tin, em đang gạt anh…em đang gạt anh…Tại sao ? Tại sao ?Nếu đã gạt anh, nếu đã dối lừa anh, tại sao không tiếp tục gạt anh, tạisao không tiếp tục dối lừa anh đi. Tại sao lại nói ra. Anh thà để emtiếp tục lừa dối anh còn hơn phải biết được sự thật tàn nhẫn này.
- Có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục gạt anh, nhưng trò chơi đã kết thúc rồi. mẹ anh đã phát hiện ra sự thật, anh nghĩ tôi ngu ngốc đến độ bị ngửa bàirồi mà vẫn lao đầu vào chơi ư – Cô hừ mũi cười nhạt khinh bỉ, sau đó côđứng dậy – Tôi nghỉ chúng ta kêt thúc trò chơi ở đây đi.
Nói rồi cô thản nhiên cởi bỏ chiếc khăn tắm ra trước mặt VĩnhPhong, như thể cậu không có mặt ở đó, như thể cậu không tồn tại, xem cậu như không khí. Vĩnh Phong nhìn chằm chằm vào cô đến sững sờ, đúng là cô đã khác. Trước đây Hiểu Đồng luôn mắc cỡ, trước đây cô thường ngượngngùng đỏ mặt, không bao giờ ăn mặc hở hang trước mặt cậu. Đến cả lúc hai người âu yếm cô cũng bắt cậu phải tắt đèn. Cái cảm giác đau không muốnsống thì ra là như thế, giờ thì Vĩnh Phong đã nếm trải được rồi. Cậu cứđứng đó bất động cùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô mặc quần áo vào rồithản nhiên lướt qua người cậu đến bên cánh cửa.
Khi Hiểu Đồng vừa đưa tay vặn nấm cửa hé ra thì Vĩnh Phong lên tiếng :
- Nếu như, anh bằng lòng bỏ qua tất cả, nếu như anh bằng lòng xem nhưchưa có gì xảy ra. Nếu như anh nói những chuyện trước đây của em là dohoàn cảnh bắt buộc. Nếu như anh nói anh sẵn sàng tha thứ cho em. Nếu như anh nói quá khứ của em không là vấn đề để anh hết yêu em thì sao. Nếunhư anh nói chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Em có bằng lòng không ?
Hiểu Đồng nghe thấy mấy lời của Vĩnh Phong thì giận đóng sầm cửa lại mắng :
- Tôi phải nói rằng anh quá ngây thơ hay nói rằng anh quá ngu ngốc đây. Anh nghĩ mọi chuyện dễ dàng đến thế à. Anh đúng là một chàng công tửbột chưa nếm trải mùi đời. Anh nghĩ cuộc đời đơn giản chỉ là tha thứ,chỉ là bỏ qua thôi sao. Cho là bây giờ anh có thể rộng lượng bỏ qua chotôi nhưng sau này thì sao. Ai dám đảm bảo chuyện sau này cơ chứ.
Vĩnh Phong cũng quay người lại lớn tiếng hét lên :
- Anh có thể, anh có thể bỏ qua tất cả dù là bây giờ hay là sau này. Bởi vì anh yêu em.
Ba chữ « Anh yêu em » làm cho Hiểu Đồng hơi khựng lại vẻ suy nghĩ, nhưng sau đó, cô lại cười nhạt nhìn gương mặt trắng bệch đôi mắt đỏ hoe của Vĩnh Phong thở hắt ra một cái vẻ bất lực nói :
- Anh yêu tôi, anh nghĩ chỉ cần nói ba tiếng này thì sẽ làm tôi rungđộng sao. Nói cho anh biết bên ngoài còn khối thằng đàn ông nói yêu tôi, tình nguyện vì tôi mà chết chứ không chỉ riêng mình anh. Nhưng mà cómột điều đáng buồn cười là trong khi họ nói yêu tôi thì chỉ càng làm tôi phát buồn nôn thêm mà thôi. Tôi chẳng hề yêu ai cả, kể cả anh, TriệuVĩnh Phong. Nói cho anh biết chưa bao giờ tôi yêu anh cả. Ngay từ lúcbắt đầu là tôi lừa anh, cho nên tôi chưa bao giờ yêu anh. Dù anh có làmgì cho tôi đi chăng nữa thì tôi cũng không yêu anh, cái tôi yêu chỉ làtiền của anh mà thôi.
Vĩnh Phong quay người lại, nắm chặt tau nắm lại, cố giằng cơn tức giận :
- Em ...
- Cho là tôi quay trở về với anh đi, anh có thể nuôi tôi sao ? - Cô nhướn mày hỏi.
- Anh có thể, anh có thể lo cho em và mẹ em cùng với bé Đường – Vĩnh Phong tức giận nói.
- Anh có thể ư ? Anh có thể bằng cách nào chứ, bản thân anh cũng chỉsống dựa vào cha mẹ anh mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao, anh đã khôngcòn tiền nữa rồi. Anh đã nghèo khổ đến độ phải đi mượn tiền bạn mìnhkhông phải sao – Cô lớn tiếng bắt bẻ.
Vĩnh Phong sững người nhìn cô kinh ngạc :
- Em đang nói gì vậy ?
- Tôi nói là tôi đã biết tất cả. Ngay từ lúc đầu khi anh đăng kí phòng ở khách sạn, những tấm thẻ của anh bị trả lại, tôi đã nghi ngời rồi. Sauđó tôi vô tình nghe được anh gọi điện cho Thế Nam bảo anh ta chuyệnkhoản, cho đến việc anh bảo anh trai anh mở lại tài khoản cho anh thìtôi đã biết là mẹ anh đã khóa hết tất cả tài khoản của anh rồi. Nếu nhưanh còn quen tôi chắc chắn bà sẽ không để cho anh một xu nào.
- Cho nên em rời xa anh để mẹ anh …..
Vĩnh Phong chưa nói hết lời thì bị Hiểu Đồng cắt ngang :
- Anh đừng hiểu lầm, tôi không lo lắng cho anh, mà chỉ là tôi không thể đợi. Có lẻ mẹ anh rồi sẽ đầu hàng bởi vì bà rất thương anh nhưng thờigian là bao nhiêu lâu. Anh chắc không lạ gì tính tình của mẹ anh phảikhông. Bên ngoài người ta đồn rằng bà là người cương quyết như thế nào,không dễ dàng thay đổi quyết định của mình. Vậy thì đợi đến khi bà thayđổi thì mẹ tôi và con gái tôi sẽ sống thế nào. Tôi không muốn họ lạisống trong khổ sở, sống trong chờ đợi. Vậy thì tại sao không rời bỏ anh, vứt bỏ anh mà đi kiếm người có bản lãnh hơn, người có thể nuôi tôi vàngười thân tôi một cuộc sống no đủ hơn cơ chứ.
- Người đó là giám đốc Vương à …- Vĩnh Phong nhìn cô đầy phẫn nộ.
- Phải – Cô gật đầu đáp một cách không e sợ.
- Anh có thể đi làm để lo cho cuộc sống của mọi người – Cậu nhìn cô bi thương nói.
- Hahaha…Anh nghĩ một kẻ chưa từng trải qua bất cứ một khổ cực nào nhưanh có thể chịu đựng được cuộc sống lao động tầm thường à. Hạng ngườinhư anh phải sống và làm việc ở những văn phòng cao cấp, nhưng muốn vàođó thì anh cần phải có bằng cấp. Cho dù anh đã là sinh viên năm thứ tưrồi, như vậy thì sao ,ngành anh học tới 4 năm rưỡi mới tốt nghiệp, anhphải tiếp tục một năm nữa mới có thể ra trường. Trong một năm đó thìsao, cuộc sống của bọn tôi sẽ ra sao. Cho dù là tôi và gia đình tôi đồng ý chờ đợi thêm một năm nữa thì cũng chưa chắc anh có thể xin được bấtcứ việc gì, bởi vì mẹ của anh sẽ dùng thế lực của bà để ép họ không được nhận anh, để anh đến bước đường cùng mà tuyệt vọng rồi trở về bên cạnhbà ta. Vậy thì sự chờ đợi của chúng tôi chẳng hóa ra uổng công ư. Cho dù đến lúc đó, anh vẫn yêu tôi, vẫn không chịu trở về, anh nghĩ mình cóthể sống bám vào anh trai mình suốt đời ư.
Hiểu Đồng nói một hồi rồi ngừng một lát, nuốt nước miếng một cái rồi nói tiếp :
- Còn một việc này nữa, tôi cũng đành nói ra luôn để từ nay về sau, anh không đến làm phiền tôi nữa. Lúc mẹ anh đến gặp tôi yêu cầu rời xa anh, bà có đưa cho tôi một túi tiền rất nhiều để đền bù. Anh đoán xem, nó là bao nhiêu.
Cô nhìn cậu một cái rồi đưa bàn tay lên xòe ra trước mặt cậu. Cười nhạt hỏi :
- Anh đoán xem, giá của anh là bao nhiêu : 500 triệu, 5 tỉ, 50 tỉ. Sovới số tiền anh bỏ ra chuộc bé Đường thì số tiền này đúng là chẳng đánglà bao nhưng mà tôi trước sau gì cũng rời bỏ anh thì ngu dại gì mà bỏqua số tiền này chứ. Đừng trách tại sao tôi rời xa anh, chỉ trách là anh quá thiếu bản lĩnh để lo cho tôi, cho nên tôi đành phải đi kiếm ngườiđàn ông khác bản lĩnh hơn lo lắng chiều chuộng cho tôi chứ. Xin anh từnay đừng đến quấy rầy tôi nữa.
Nói rồi cô mở cửa đi ra, bỏ lại Vĩnh Phong chết lặng phía sau.
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng rời khỏi căn phòng, cậu bước đi rangoài, Quốc Bảo vẫn đang hcờ đợi cậu ở dưới, thấy cậu thất thểu đi ra,Quốc Bảo lo lắng hỏi :
- Anh sao vậy, cô ta đã nói gì.
Vĩnh Phong không nói gì, chỉ ngước nhìn trời. Thì ra nãy giờ trờiđã đổ mưa, có lẽ ông trời xót thương cho cậu. Mặc kệ Quốc Bảo cứ kêu gào bên tai cậu tiến ra bên ngoài, bước đi trong mưa, cầu mong cơn mưa cóthể làm cho cõi lòng đau khổ của cậu nguội lại. Hãy để cho nước mưa xóađi những giọt nước mắt đau khổ của cậu.
Là một trong những vũ trường lớnnhất nước, thu hút vô số trai gái cũng như các kiều nữ và đại gia đếnđây vung tiền mua vui. T&T Sky - vũ trường được yêu thích nhất vìphạm vi rộng lớn và hình thức cực kì sang trọng. Điều đặc biệt ở đâychính là nơi tập trung khá nhiều kiều nữ xinh đẹp, là địa bàn do ThiênMinh trực tiếp cai quản.
Một nơi được dùng làm nơi tập trung lí tưởng cho những kẻ thíchném tiềm như rác. Và thỏa sức múa may điên cuồng mà không bị ai phànnàn. Những tiếng hò hét hoan hô vang dội khắp sàn nhảy, những cú lắcmình hết sức như những con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Mấy ngày gần đây, vũ trường dường như sôi động hơn hẳn bởi sự xuất hiện của hai nàng kiều nữ cực kỳ xinh đẹp, làm đảo điên biết bao chàngtrai. Làm các cô gái ghen tức, kéo đến cùng tranh tài nhằm giành lại các anh bạn trai của mình.
Một vũ trường ngoài việc để cho mọi người thỏa thích nhảy múa cònlà nơi để họ chứng minh tài nghệ của bản thân mình thông qua trò chơi.Trò chơi có tên là « Giải cứu » có quy định như sau :
1 . Các thanh niên nam nữ đều có thể tham gia.
2. Các thanh niên nam nữ buộc phải là những người đẹp, bởi vì trò chơinày là trò chơi giảu cứu các hoàng tử và công chúa. Các hoàng tử có thểcùng tranh nhau thể hiện những điệu nhảy, những cú lộn đẹp mắt của mìnhđể đón nhận những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người. Ai nhận đượcnhiều nhất thì có quyền chọn ra công chúa mà mình yêu thích. Tất nhiêncông chúa không có quyền từ chối trừ khi có người nhận được tiếng vỗ tay nhiều hơn. Và ngược lại, công chúa có thể đến giải cứu cho hoàng tử của mình. Tất cả các công chúa hoàng tử còn lại phải thi thố để chọn racông chúa và hoàng tử còn lại để bắt đôi.
Cho nên phải là người đẹp mới được tham gia, vì nếu không chẳng có ai đến cứu thì sẽ làm mất ý nghĩa của trò chơi.
3. Tuyệt đối không được rút lui khỏi trò chơi.
Mấy ngày gần đây, trò chơi này càng sôi động hơn, nhất là phe mày râu, ai cũng muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình để có thể giải cứu 2 người đẹp mà gần đây làm đảo điên các chàng trai. Nhưng đến nay vẫn chưa cóchàng trai nào có đủ bạn lĩnh để giải cứu người đẹp ra khỏi vòng chơi.Không phải là do họ không có bản lĩnh, cũng không phải là họ nhảy khôngđẹp chỉ có điều là họ không phải là người chiến thắng. Chẳng ai có vũđạo đẹp như 2 cô ấy, người này sẽ giải cứu người kia và ngược lại, chonên dù thi mãi vẫn không có dịp được gặp riêng hai người đẹp. Mà đàn ông là loài có tính chiếm hữu cao, càng khó họ càng muốn đoạt được cho nêntrò chơi ngày nào cũng có người tham gia.
Hai người đẹp lại không thường xuyên tham gia vào trò chơi cholắm. Nhưng họ lại là người trình diễn những bước nhảy đẹp trên sàn nhảycho mọi người thưởng thức, cho nên bọn họ ngày nào cũng đến đây để nhìnngắm hai người đẹp.
Trời mới bắt đầu tối thì một chiếc xe Ferrari màu đen đã chờ tới trước vũ trường. Có ba chàng trai bước xuống, họ ăn mặc rất đẹp. Trênngười dát toàn hàng hiệu nổi tiếng, có tiền chưa chắc mua được. Cả bangười rất đẹp, mỗi người có một vẻ đẹp nam tính riêng biệt. Một ngườirất lạnh lùng nhưng đôi mắt u buồn, hai má hơi hóp lại trông rất mệtmỏi. Một người thì trầm lặng, mang đôi kính trông rất trí thức, nhưngánh mắt xa xăm. Một người có gương mặt trắng sáng rất trẻ con, nụ cườikiêu ngạo nở trên môi.
Cả ba vừa bước vào trong vũ trường thì tất cả mọi người đềuquay đầu lại nhìn họ. Tất cả ánh mắt ngưỡng mộ đều tập trung vào họ,nhiều người vẫy tay chào họ, nhưng họ không chào lại, dường như nhữngchuyện này quá quen thuộc. Những tiếng xì xầm lại vang lên.
- Sao hôm nay mấy ảnh lại đến đây, lâu rồi không thấy mấy ảnh đến. Vẫnđẹp trai như xưa, tuyệt quá đi – Những cô gái vốn biết tiếng họ thì thầm với nhau.
- Trời ơi ! Phong độ quá, đẹp trai quá – Những cô nàng mới tới thì không khỏi thèm muốn mà reo lên thành lời.
Một cô nàng ăn mặc rất sexy, rất đẹp và gợi cảm vô cùng cằm trêntay một chai rượu và một cái ly thủy tinh tiến đến chặn đường ba ngườihọ ngọt ngào cười :
- Anh Vĩnh Phong, anh Thế Nam, anh Quốc Bảo lâu quá không gặp, cạn với em một ly nào.
Mấy cô gái xung quanh thấy vậy rất ngưỡng mộ và ganh tỵ với cô gái kia vì được quen biết họ :
- Trúc Diễm, cám ơn em. Tụi anh bận chút việc, lát nữa sẽ đến uống với em sau – Quốc Bảo cười nói với cô gái.
Cô gái nhún vai hất chân mày tõ vẻ đành chịu vậy. Rồi quay trở vềbàn của mình. Ba người họ tiếp tục tiến lên phía lầu đi về phía ThiênMinh đang ra hiệu với họ. Bên dưới là tiếng nhạc xập xình đinh tai điếcóc nhưng bên trên lại như tiếng ve ngày hè kêu. Rất thích hợp để nóichuyện.
Vừa đi tới thì Thế Nam đã hỏi ngay :
- Anh có chuyện gì mà gọi tụi em đến gấp vậy.
Thiên Minh nhìn ba người họ ngồi vào bàn rồi mới xua tay lắc đầu:
- Lát nữa sẽ biết. Vĩnh Phong lát nữa cậu phải bình tĩnh đừng có làm loạn lên được không ?
- Hiểu Đồng làm vũ nữ ở đây. Lát nữa cô ấy sẽ đến.
- Cái gì cơ, Hiểu Đồng ấy à – Quốc Bảo kinh ngạc hét lên, cậu đứng bật cả người dậy.
Lần trước khi bắt gặp Hiểu Đồng đi với giám đốc Vương cậu vẫn chưahiểu rõ vấn cho lắm, chỉ là lúc đó quá tức giận vì Hiểu Đồng bỏ rơi Vĩnh Phong. Nhưng bây giờ, cái tin Thiên Minh nói ra khiến cậu váng cả đầu.Có nằm mơ cậu cũng không nghĩ ra có một ngày Hiểu Đồng lại trở thành vũnữ.
Thế Nam cũng kinh ngạc không kém, nhưng cậu không bật người đứngdậy như Quốc Bảo, chỉ nhỏm người lên nhìn Thiên Minh như thể cậu ta vừamới nói một chuyện khủng khiếp. Chỉ riêng Vĩnh Phong là vẫn ngồi yênlặng, không nói gì cũng chẳng tỏ vẻ kinh ngạc gì cả. Dường như cái tinnày không đủ gây sốc cho cậu.
Quốc Bảo và Thế Nam cùng đồng loạt quay đầu nhìn Vĩnh Phong. Cậukhông nói gì chỉ nhếch môi cười nhạt khi thấy họ nhìn mình. Quốc Bảo vàThế Nam cùng quay đầu lại nhìn nhau ngơ ngác. Từ sau hôm gặp Hiểu ĐồngVĩnh Phong rất kì lạ nhưng hai người hỏi gì cậu cũng chẳng nói. Bây giờthì họ hiểu sự kỳ lạ của Vĩnh Phong bắt đầu từ đâu rồi.
- Vĩnh Phong ! Anh xin lỗi, anh không thể ngăn cản Hiểu Đồng được –Thiên Minh nhìn Vĩnh Phong rầu rầu nói – cậu cũng biết nah không có tưcách ngăn cản cô ấy, huống hồ anh và cô ấy lại có …..- Thiên Minh nóitới đẫy bỗng im bặt.
- Em hiểu, em không trách anh. Nếu cô ấy không đến đây thì cũng sẽ điđến nơi khác mà thôi – Vĩnh Phong thở dài rồi thờ ơ nói, dường như không có hứng thú nhắc đến tên cô ấy.
Quốc Bảo vừa định mở miệng nói câu gì đấy thì Thế Nam đã bấu chặt vào chân cậu một cái thật đau rồi lắc đầu bảo cậu im lặng, đừng hỏi gìhết vào lúc này. Quốc Bảo thấy vậy đành xụ mặt ngồi yên, lát sau cậuđứng lên nói :
- Em xuống dưới chơi đây…
Nói xong cậu ta đứng bật dậy chạy thật nhanh xuống dưới lầu hòamình vào sàn nhảy với những cô gái xinh đẹp đang uốn ** theo điệu nhạc.Mấy cô nàng này nhân cơ hội ngả ngớn vào lòng cậu khoái trí cười.
Nhưng ngay sau đó là những tiếng hoan hô vang dội từ phía mấychàng trai. Mọi người đều tập trung nơi cửa ra vào, hai cô gái cực kìxinh đẹp đang bước vào.
Thiên Minh nghe tiếng la ó liền ngó đồng hồ thở dài nói :
- Tới giờ rồi.
Cậu nói xong đứng dậy bước đến gần song chắn lầu nhìn xuống dưới.Vĩnh Phong và Thế Nam lập tức nhận ra Thiên Minh đang nói đến chuyện gìliền đứng bật dậy nhìn theo xuống dưới.
Bước đi nhẹ nhàng, gương mặt lạnh lùng bất cần đời với những nụcười khinh bạc, lâu lâu lại ban cho bọn hám gái một nụ cười rực rỡ làmhàng loạt trái tim nhảy nhót. Hai cô gái cứ thế bước vào sàn nhảy. Họ ăn mặc rất đẹp, rất model, rất sexy, chiếc quần sọt ngắn để lộ cặp đùithon thả trắng trẻo không tỳ vết. Chỉ có cô gái đi sau còn khoát thêmmỗt chiếc áo khoát làm cho cô càng đẹp hơn.
Cô gái đi đầu tiên, chỉ có Thiên Minh biết cô ta là ai, nhưng ThếNam và Vĩnh Phong không thích chốn ồn ào này nên rất ít khi ghé qua chonên không biết. Chỉ có cô gái đi sau vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt vô hồnmiệng chẳng nở nụ cười nhưng càng khiến cho người ta muốn chiếm lấy lạilàm cho trái tim hai chàng trai trên lầu chua xót.
Hai người đi đến một cái bàn tròn cao cao thường dành cho hai người tâm sự, vừa ngồi xuống lặp tức có ngay mấy anh chàng đến mời rượu. Côgái kia lập tức uống cạn những ly rượu được mời, còn Hiểu Đồng cườikhinh bạc.
Một tên kề qua tai cô nói nhỏ gì đó khiến cô cười thích thú, côgiật lấy ngay chai rượu trên tay cậu ta ngửa cổ uống cạn một hơi hết nửa chai rượu trong chai, rồi lắc lắc cái chai không trước mặt anh ta hấtđầu ra hiệu nói : » Anh thua rồi ». Cậu ta vỗ tay tán thưởng và mọingười xung quanh cũng vỗ tay theo. Sau đó anh ta đưa tay ôm lấy eo côhôn đáng chút lên má cô một cái rồi đưa tay móc bóp ra lấy mấy tờ tiềnpolyme 500 nhét vào tay cô. Cô nhận rồi mĩm cười, đưa ngón tay ngoắtngoắt cậu ta lại gần. Cậu ta cứ thưởng Hiểu Đồng muốn nói liền kề taiđến gần nhưng Hiểu Đồng đã hun đánh « chụt » vào má cậu ta để lại vếtson hồng trên má. Cô xoạch mấy tờ tiền ra trước mặt cậu ta rồi mới cấtvào bóp, ý nói cái hôn đó là cảm ơn cậu ta đã thưởng cho cô số tiền đó.
Vĩnh Phong xiết chặt cái ly rượu trên tay, mạnh đến nỗi ly rượu đã hằn ra vết nứt. Còn Thế Nam thì đứng chết lặng tại chỗ. Quốc Bảo đangnhảy bên dưới thấy vậy thì kinh ngạc đến độ miệng há hốc ra như muốn rớt cằm, thậm chí cậu còn giẫm phải chân của cô bạn phía trước khiến cô tala lên nhưng cậu đâu thèm để ý đến nỗi đau của cô ta. Cậu chăm chú nhìnHiểu Đồng như thể nhìn thấy một người lạ .
Hiểu Đồng cũng đã thấy Quốc Bảo nhưng cô chỉ liếc qua một cái rồitiếp tục cười nói đón nhận sự ve vãng của những chàng trai kia.
Lúc này, cô gái đi cùng Hiểu Đồng bắt đầu đứng dậy bước ra sàn,tất cả mọi người đều de lại nhường sàn nhảy cho cô ấy. Sau đó nhạc nỗilên và cô ta bắt đầu nhảy, những điệu nhảy cực kì điêu luyện, cực kì đẹp mắt, thể hiện bản lĩnh nhà nghề của cô ta. Tiếng vỗ tay vang lên khôngngớt.
Hiểu Đồng chăm chú nhìn cô ta nhảy khẽ cười rồi thỉnh thoảng vỗtay hoan hô cùng mọi người cỗ vũ cô ấy khi thực hiện những động tác cựckỳ khó và đẹp mắt.
Bỗng có một tên say rượu định thừa dịp làm càng ôm chầm lấy cô,kéo cô ngã vào lòng hắn ta, định giỏ trò trên môi cô nhưng ngay lặp tứccô đá vào bộ hạ của hắn một cái khiến hắn ta tái mặt rồi cô hất mặt nhìn hắn khinh miệt quay đi chỗ khác.
Tên này tức quá, một tay vừa ôm lấy chỗ bị cô đá, một tay giơ lên cao lao về phía cô định đánh thì một cánh tay đã chụp lấy tay hắn hấtra đằng sau thật mạnh khiến hắn ta mất đà ngã phịch xuống đất. Thế Namlừ mắt nhìn hắn ta.
Thiên Minh liền hất đầu ra lệng một cái, hai tên đàn em lặp tứckéo đến lôi tên này vẫn còn đang loạng choạng chưa đứng dậy được rangoài. Vĩnh Phong nắm lấy Hiểu Đồng định kéo cô đi ra nhưng cô đã hấttay cậu ra khỏi tay cô một cách quyết liệt.
- Em …- Vĩnh Phong tức giận trừng mắt nhìn cô.
Hiểu Đồng cụp mắt xuống nhìn đi nơi khác, chẳng buồn quan tâm đếncậu ta. Nhưng Vĩnh Phong lần này lại chụp tay cô kéo đi lần nữa khiếnHiểu Đồng hét lên :
- Anh làm gì vậy. Mau buông tôi ra.
Tất cả mọi người đang xem nhảy múa thì nghe tiếng hét vội quay đầulại tò mò nhìn hai người. Hiểu Đồng đang cố gắng gìm chân lại không choVĩnh Phong kéo mình đi.
- Mau đi theo anh – Vĩnh Phong giận dữ quát lớn, tiếng quát của cậu lớn đến độ gần như lấn áp tiếng nhạc. Đến độ cô bạn đi cùng Hiểu Đồng phảidừng lại không nhảy tiếp mà đi xuống phía cô.
- Mau buông tôi ra – Hiểu Đồng tức giận la lên, cô cố sức vùng thoát khỏi tay cậu nhưng chẳng thể nào thoát được.
- Em đừng có mơ, mau đi theo anh ra khỏi chỗ này – Lần này giọng Vĩnh Phong có phần dịu lại.
- Buông ra.
- Không buông….
Hiểu Đồng nhìn vẻ mặt cương quyết của Vĩnh Phong thì tức giận cuốiđầu xuống cắn thiệt mạnh vào tay cậu, khiến cậu đau quá phải buông tay.Vừa thoát khỏi Vĩnh Phong thì cô lặp tức chạy đến sàn nhảy, mĩm cười đắc thắng nói :
- Nếu anh thắng được trò chơi thì mới có thể đưa tôi đi theo anh, còn nếu không tôi sẽ thưa anh về tôi bắt cóc.
Vĩnh Phong nhíu mày một cái nhìn cô, cậu biết trò chơi cô nói nhưng vốn dĩ cậu không phải hạng người ăn chơi thích những nơi ồn ào cho nênviệc nhảy nhót cậu không rành. Cậu còn đang chần chừ thì Hiểu Đồng nhếch môi cười giễu cợt hỏi :
- Sao hả, sợ rồi à.
Quốc Bảo không đợi Hiểu Đồng chế giuễu tiếp, cậu lao ra sàng nhảymột hồi rất đẹp, tiếng vỗ tay không ngớt. Nhưng vẫn có vài anh chàng gọi là điếc không sợ súng, mấy anh chàng ta lao ra vì người đẹp mà nổ lựcthể hiện. Nhưng họ nhảy một bước Quốc Bảo đã nhảy mười bước, lần này cậu trồng chuối, lộn người nhiều vòng đẹp mắt, tiếng hoan hô dàng cho cậunhư sấm rền bên tai .Quốc Bảo đứng lại nheo mắt nhìn Hiểu Đồng hỏi.
- Sao hả ! bây giờ bọn tôi có thể đưa cô đi được không.
Hiểu Đồng nhìn Quốc Bảo cười mà như không cười nói :
- Để xem sao đã.
Nói xong cô giật tung cái cáo khoát của mình ra ném mạnh về phíatrước. Bắt đầu nhảy trong sự phấn khích của mọi người, bởi vì cô nhảymột điệu khá sexy. Bên trong cô mặt một chiếc áo màu đen tròng cổ để lộmột khoảng lưng trần trắng nõn. Cô uốn ** tới lui rất điệu nghệ, cònsoạt chân dài đến thế. Tiếng vỗ tay dành cho cô hoan hô vàng dậy, hơn cả tiếng vỗ tay dành cho Quốc Bảo.
Phải nói rằng Quốc Bảo nhảy cực kì đẹp nhưng cậu chỉ nhận đượctiếng vỗ tay tán thưởng của con gái là đa số mà thôi. Còn Hiểu Đồng thìkhác, với điệu nhảy sexy làm bao chàng trai và quý ông thành đạt càngthèm muốn cô hơn, cỗ vũ cho cô nhiều hơn. Những cô gái vốn hơi ghét Hiểu Đồng vì bạn trai họ thường chắc đến tên cô nên làm các cô ấy ghét hơnnữa. Nhưn cũng phải công nhận cô nhảy đẹp mà tán thưởng.
Hiểu Đồng dừng nhảy bước đến bên Quốc Bảo cười nói :
- Xin lỗi nha. Các người không thể đưa tôi đi được . Tôi là người chiến thắng, tôi được quyền lựa chọn hoàng tử của mình.
Hiểu Đồng chọn cái anh mà đưa rượu cho cô lúc nãy, anh ta nhìn côkhẽ cười hạnh phúc . Bàn tay quấn lấy eo của cô xiết nhẹ rồi đặt lêntrán cô một nụ hôn. Nhưng nụ hôn chưa bắt đầu thì anh ta đã bị một cúđấm từ sau lưng Hiểu Đồng. Tất cả mọi người còn đang ngỡ ngàn thì VĩnhPhong đã kéo Hiểu Đồng lao ra khỏi cửa . Cậu bị hai chàng trai ăn mặtrất đẹp chặn lại nhưng mà bọn họ quá yếu, không thể nào đấu lại VĩnhPhong, chỉ cái hất tay của cậu, hai người lần lượt ngã xuống đất. Bếtlực nhìn Vĩnh Phong lôi Hiểu Đồng đi ra khỏi cửa. Cũng có mấy người chạy theo định giữ lại nhưng Thế Nam và Quốc Bảo đã đứng chặn lại. ThiênMinh chỉ nhìn theo hai người lo lắng.
Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong ra sức kéolôi đi, tay bị siết chặt đến đau rát, cô cố gắng hét lên vùng vẫy. VĩnhPhong lôi cô đi đến nhà xe, quăng cô dựa vào chiếc farrari màu đen bónglộn kia. Ánh mắt nhìn cô vừa bi thương vừa phẫn nộ. Sau đó, cậu mở cửasau xe hét lên :
- Vào xe.
Nhưng Hiểu Đồng vẫn đứng trừng trừng mắt nhìn cậu đầy phẫn nộ,không buồn nhúc nhích. Vĩnh Phong liền nắm tay cô nhét vào trong xe, cậu định đi lên tay lái ngồi lái xe đi nhưng thấy cô định đẩy cửa bước rathì cũng theo ngồi vào, tay giữ chặt tay cô kéo lại. Rồi để mặc cô giậndữ đánh vào ngực mình mấy cái liền mà không phản kháng lại. Bởi vì chiếc xe có kính màu đen, bên ngoài không thể nhìn vào bên trong nên ngườibên ngoài không thể thấy cảnh hai người giằng co nhau.
Sau đó cô lại cắn thật mạnh vào tay cậu để cậu buông cô ra, nhưnglần này Vĩnh Phong không gnồi yên nữa cậu nắm chặt hai tay cô bẻ ngoặcra sau không cho cô phản kháng nữa, ép người cô dựa vào thành ghế, cúiđầu hôn môi cô một cách điên dại. Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong giữ chặt miếtlấy môi cô mà không thể nào phản kháng được thì tức giận mở mắt trừngtrừng nhìn cậu đầy căm phẫn.
Vĩnh Phong nhìn thấy đôi mắt cô nhìn mình thì từ từ nới lỏng tayra, nhấc người ra khỏi người cô. Cậu nhìn đôi môi cô bị cậu miết lấysưng đỏ. Cảm giác hối hận trào lên, cậu đưa tay vuốt nhẹ trên bờ môi cô. Nhưng….
- Bốp ….
Hiểu Đồng đã tức giận tát mạnh vào mặt cậu một cái, rồi hét lên :
- Anh đúng là đồ vô sỉ. Anh có biết một nụ hôn của tôi đáng giá baonhiêu hay không. Giám đốc Vương chỉ nắm tay tôi thôi mà phải trả trênchục triệu, kẻ ăn bám như anh thì lấy tiền đâu mà trả tôi.
Hiểu Đồng nhìn gương mặt vừa bất ngờ vừa phẫn nộ của vĩnh Phong thì tức giận nói tiếp hỏi :
- Làm sao anh mới chịu bỏ qua cho tôi đây. Anh không biết liêm sỉ là gì hay sao. Bị người ta xua đuổi mà vẫn cứ bám theo.
- Anh vô sỉ - Vĩnh Phong cười lớn – Đúng vậy, là anh vô sỉ cứ bám lấyem đó. Em đi tới đâu, anh sẽ đi tới đó, em gặp ai, anh sẽ đánh chết kẻđó, để xem em còn ai đến tìm em không.
- Làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho tôi.
- Muốn anh buông tha cho em, được thôi, trừ khi em trả lại anh trái tim – Vĩnh Phong hừ mũi nói.
Hiểu Đồng nhìn sững Vĩnh Phong giây lát rồi cười lớn nhìn cậu nói :
- Cái anh muốn không phải trái tim anh, chẳng qua anh chưa có được tôinên mới không cam lòng đúng không ? Được, tôi chìu anh, lại đây. Chúngta làm ngay tại đây sau đó thì anh biến đi cho tôi.
Vĩnh Phong cảm thấy câu nói của Hiểu Đồng như đúng là đang sỉ nhụccậu, bất giác nhíu mày lại. Nhưng Hiểu Đồng đã lao tới hôn lấy cậu, haitay lần tìm cúc áo cậu rồi mở tung ra, kéo cậu cùng cô ngã lên trên bộghế sau. Vĩnh Phong nhanh chóng bị Hiểu Đồng cuốn lấy nhưng sau đó cậunhận thấy sự thờ ơ vô tình của cô.
Cô nằm yên , hai tay buông thỏng để mặc Vĩnh Phong với những cảmxúc dâng trào. Vĩnh Phong không nhận được sự nhiệt tình của cô, cảm thấy cái thân thể bên dưới cậu như một tảng băng giá lạnh. Cảm xúc bị đứtđoạn, tâm trạng thoáng chốc trở nên nặng nề, cậu thở dài nhỏm người dậy, quay mặt đi nơi khác không nhìn cô nói :
- Em đi đi.
Hiểu Đồng lập tức ngồi dậy, thoát mình ra khỏi Vĩnh Phong cô mởcửa lao nhanh ra ngoài. Đến khi Vĩnh Phong nhận ra hơi ấm của cô khôngcòn trong xe, mở cửa đuổi theo thì cô đã vào lại trong vũ trường rồi.Hai chân đột nhiên đứng bất động, không thể nhúc nhích nữa.
Hiểu Đồng vào trong vũ trường thấy Quốc Bảo và Thế Nam vẫn đứngđó gườm gườm nhìn chàng trai được cô chọn lúc nãy. Hai bên vẫn kình nhau nhưng chẳng ai động thủ trước. Hiểu Đồng đi vào trước ánh mắt kinh ngạc của Thế Nam và Quốc Bảo cô bước qua họ đi tới bên anh chàng kia, bê lấy ly rượu trên bàn anh ta uống cạn. Rồi cười tình tứ với anh ta.
Quốc Bảo tức lắm định xấn tới tát cho Hiểu Đồng vài cái nhưng ThếNam ngăn lại, rồi kéo cậu ra ngoài. Hiểu Đồng vờ như không thấy phản ứng của Quốc bảo cô bình thản rót tiếp cho mình một ly khác, nhưng vừa mớiuống được một chút thì cô gái đi cùng cô đã đưa tay giật lấy ly rượutrên tay cô :
- Đừng uống nữa, họ đi rồi.
Cô ta vừa nói xong thì Hiểu Đồng bụm miệng lao ngay vào trongtolet. Cô ta nhíu mày nhìn theo bóng dáng của Hiểu Đồng khuất bóng thìmới quay lại nói với chàng trai ngồi cùng :
- Diễn xong rồi, cậu đi đi.
Cậu ta gật đầu rồi đứng dậy ra về. Cô gái cũng vội chạy vào trong tolet xem Hiểu Đồng ra sao.
Vào bên trong, cô nghe tiếng ói liên tục của Hiểu Đồng. Lát saucánh cửa phòng toelt của Hiểu Đồng mở ra. Gương mặt Hiểu Đồng tái xanh,dùng tay lau miệng, bước đi loạng choạng. Thấy vậy cô ấy ta vội vàng đến đở lấy Hiểu Đồng rồi quan tâm hỏi :
- Em sao rồi.
Hiểu Đồng lắc đầu rồi đi tới phía bồn rửa mặt, cô muốn rửa thậtsạch gương mặt đầy son phấn của mình. Cùng những nụ hôn tởm lợm kia. Côxúc miệng thật sạch để đẩy đi mùi rượu nồng nặc và mùi chua trong miệngmình. Sau đó ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Thật thảm hại, đôimắt cô đỏ hoe muốn khóc.
Cô gái kia bước đến vuốt lại mái tóc cho Hiểu Đồng, đau xót dặn dò :
- Hôm nay là kết thúc rồi. Sau này đừng đụng tới rượu nữa nếu không dạ dày em chịu không nổi đâu.
- So với nỗi đau trong lòng thì nỗi đau này có là gì hả chị - Hiểu Đồng cười buồn rồi quay lại nhìn cô gái – Chị về trước đi, lát nữa em về.
Cô gái gật đầu, vỗ vai Hiểu Đồng một cái rồi bước ra cửa. nhưng cô chưa đi đến cửa thì nghe tiếng Hiểu Đồng gọi :
- Trúc Diễm.
Cô quay đầu lại nhìn Hiểu Đồng, chỉ nhìn thấy gương mặt phảng phất buồn của Hiểu Đồng.
Trời đã nhá nhem tối, Hiểu Đồng vẫn còn váng vất vì cơn say vàkhó chịu sau trận nôn, cô bước đi xiêu vẹo về nhà. Cô không thể để chomẹ và bé Đường thấy bộ dạng kinh khủng này của mình nên đã dọn đến ởcùng với Trúc Diễm. Khi cô về tới con hẻm đầu đường thì thấy một bóngdáng rất thư sinh, lịch lãm đứng từ xa nhìn mình trong cô đơn. Cô cườinhạt tiến về phía người đó.
- Sao anh biết em ở đây – Hiểu Đồng hỏi người đó.
- Là Thiên Minh nói cho anh biết – Thế Nam giọng trầm tĩnh đáp.
- Gặp được em rồi đó, anh về đi – Cô lạnh lùng xua đuổi rồi tiếp tục bước đi.
- Hiểu Đồng ! chúng ta nói chuyện chút đi – Thế Nam giữ tay cô lại nhẹ nhàng yêu cầu.
- Anh muốn nói chuyện gì – Cô lã lơi quay lại nhìn cậu cười cợt.
- Nói cho anh biết sự thật đi. Đã xảy ra chuyện gì. Anh sẽ giúp em giải quyết. Đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy.
- Tôi đang tự hành hạ mình ư – Hiểu Đồng nhìn Thế Nam bật cười lớn – Anh dựa vào cái gì mà dám bảo tôi tự hành hạ mình chứ .
- Anh không tin em lại là hạng người như vậy – Thế Nam lắc đầu nói.
Hiểu Đồng tiến sát tới người Thế Nam, kéo lấy cặp mắt kính trên mặt Thế Nam vứt mạnh xuống đất vợ toang, cô vuốt ve mặt cậu khiến cho cảngười Thế Nam cứng đờ :
- Đừng nhìn người qua cặp mắt kính của mình. Phải dùng mắt mà nhìn,chẳng có sự thật nào hết. Đây vốn là con người của tôi, con người trướcđây anh thấy là hoàn toàn giả tạo. Anh muốn tôi sống thật với bản thânmình. Vậy còn anh, anh có sống thật với bản thân mình không ? Chẳng phải anh yêu tôi sao. Sao hả, tôi và Vĩnh Phong chia tay rồi, anh có muốntheo đuổi tôi không ? Tôi sẽ cho anh cơ hội, thế nào ?
Thế Nam ngây người trước lời nói của Hiểu Đồng. Sau đó cậu cảmthấy một vòng tay ôm choàng lấy cổ cậu, sau đó đôi môi ấm nóng áp lên bờ môi cậu nuốn lấy nó thật ngọt ngào. Bất giác cả người Vĩnh Phong runlên.
Lý trí mách bảo cậu phải đẩy cô ra nhưng trái tim cậu lại khôngmuốn rời lấy. Đây chẳng phải là người con gái cậu rất yêu hay sao, đôimôi này chẳng phải là đôi môi cậu muốn chiếm lấy hay sao. Lý trí và tình cảm của thế nam đan xen nhau khiến đầu cậu choáng voáng, công thêm nụhôn cuồng nhiệt của Hiểu Đồng, lí trí của Thế Nam hoàn toàn bị đánh bại. Hai tay cậu choàng ra sau lưng ôm lấy eo Hiểu Đồng kéo cô sát vào người mình. Bị cô cuốn vào trò chơi cuồng nhiệt.
Lát sau Hiểu Đồng đẩy mạnh Thế Nam về phía chiếc xe, rồi cười lớn nói :
- Hoàng Thế Nam , anh cũng là đồ đàn ông xấu xa như bao kẻ khác mà thôi.
Thế Nam bị cú đẩy của Hiểu Đồng làm tỉnh trí, cậu đứng bất độngngây người trước hành động vừa rồi của mình. Đầu óc mơ hồ, xấu hổ, cólỗi.
Hiểu Đồng cười nhạt bước đến bên cậu, hôn đánh chụt vào má cậu một cái rồi thì thầm bên tai cậu :
- Nếu anh muốn em, có thể đến tìm em bất cứ lúc nào. Nể tình quen biết, em sẽ tính giá ưu đãi cho anh.
Nói xong cô quay người cười lớn bỏ đi. Để lại thế Nam với nổi đau chua xót.
Xa xa một bóng người cao lớn trải dài dưới mặt đất theo ánh đèn le lói. Trái tim tê dại, tay bấu chặt vách tường đến độ chảy máu.
« Vĩnh Phong ! Anh nhìn thấy chưa, em là đứa con gái xấu xa thế đó. Anh mau từ bỏ em đi. Quên em đi, đừng đau khổ vì em. Em không xứngđáng.
Trúc Diễm nghe tiếng gõ cửa, cô vội vàng ra mở, nhìn thấy gương mặt vỡ òa của hiểu Đồng hốt hoảng hỏi :
- Đã xảy ra chuyện gì.
- Chị, chị ơi, em đau quá. Đau muốn chết đi được – Hiểu Đồng lao vàolòng Trúc Diễm khóc nức nở - Em là đứa con gái xấu xa nhất trên thế gian này. Em đã làm hai người đàn ông yêu thương em phải đau khổ. Em đã tànnhẫn chà đạp lên lòng tự tôn danh dự của họ. Em là đứa con gái ích kỷ,chị ơi em đau như thể có hàng trăm hàng ngàn mũi kim đâm vào tim em vậy.
- Nín đi Hiểu Đồng, em không có lỗi, chỉ trách ông trời đối đãi vớichúng ta quá bất công – Trúc Diễm khẽ vuốt mái tóc của hiểu Đồng an ủi
Trúc Diễm dìu Hiểu Đồng vào nhà,lấy khăn nóng cho cô lau mặt. Im lặng ngồi bên cạnh nghe tiếng khóc củaHiểu Đồng. Cô Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Hiểu Đồngrồi bồi hồi nhớ lại gương mặt trẻ con của Hiểu Đồng lúc hai người ở trọgần nhà nhau.
Nhà cô ở dưới quê rất nghèo, nhà có đông anh em, ba cô lại chẳngmay mất sớm, một mình mẹ cô bươn chãi nuôi các con. Mới học lớp 8 cô bỏhọc theo mọi người vào thành phố bươn chải kiếm sống, với mong muốn làmgiàu có tiền gửi về quê cho mẹ và các em nhỏ.
Nhưng vào thành phố xin việc không dễ dàng như cô tưởng, lại còntiền ở trọ, tiền ăn uống. Một người bà con thương tình cho ở cùng nhưngcô phải tự lo kiếm cái ăn. Cô lên thành phố không một xu dính túi thìlàm sao có thể lo được bữa ăn, cũng may mẹ Hiểu Đồng tốt bụng đã cho côăn. Cơm canh rất đạm bạc nhưng cô được ăn no, Hiểu Đồng cũng rất mến cô, cứ quấn quýt bên cô gọi chị, cô cũng mến Hiểu Đồng lắm, hai chị em côđơn nên yêu thương nhau lắm.
Nhờ trời ban cho cô gương mặt xinh xắn thân hình ở tuổi dậy thìnảy nở nên cô xin được việc làm ở tiệm phở. Chăm chỉ làm việc lại cầnkiệm cho nên cô cũng góp được chút đỉnh tiền để gửi về cho mẹ và các em. Vào làm chưa được bao nhiêu lâu, cô đã bị lão chủ dê xồm nhắm đến,nhưng cô cũng không phải kẻ chưa từng bươn chải với cuộc đời đâu dễ gìđể cho lão chủ lợi dụng.
Sau đó qua sự gới thiệu của cô, Hiểu Đồng được nhận vào. Nhưngnhìn thấy Hiểu Đồng ngày càng xinh đẹp thì càng lo lắng lão chủ sẽ có ýđồ với cô bé. Quả nhiên lần này lão chủ nhắm đến Hiểu Đồng. Cô thấy lãosai bảo Hiểu Đồng cùng lão lên lầu, cô không dám đi theo, một mình phậpphồng lo lắng cho Hiểu Đồng. Chờ lâu vẫn chưa thấy Hiểu Đồng đi xuống cô bấn loạng cùng mọi người chạy lên cứu kịp Hiểu Đồng thoát khỏi tay lãochủ.
Vì chuyện này mà mẹ con Hiểu Đồng quyết định dọn đi chỗ khác, saukhi để lại cho cô một số tiền khá lớn. Nhưng đồng thời cô cũng bị bấthạnh khi bà chủ biết cô chính là người kéo mọi người lên bắt quả tangliền đuổi cô. Ngay lúc đó cô nhận được tin mẹ bị bệnh nặng, cần tiềnchữa trị. Số tiền mẹ con Hiểu Đồng để lại cho cô không đủ để làm phuẫuthuật cho mẹ cô. Trong lúc tuyệt vọng, bị xúi giục, cô đã lao vào conđường bán thân, rồi làm vũ nữ.
Mẹ cô được cứu sống nhưng sức khỏe lại yếu kém đi, vậy là con đường bán thân của cô vẫn phải tiếp tục. Ngày ngày cô phải sống trong vũngbùn nhục nhã, nuốt nước mắt nhẫn nhịn sự chà đạp của bọn đàn ông. Chođến khi cô gặp được Thiên Minh.
Anh đối xử với cô rất tốt, cho tiền cô gửi về gia đình, mua nhàcho cô, mở cửa hàng cho cô buôn bán. Nhưng anh lại không hề yêu cô, đếnvới cô chỉ là trong lúc cô đơn và muốn thỏa mãn nhu cầu mà thôi. Tronglòng anh vẫn chỉ có hình ảnh của một cô bé em một người bạn thân. Nhưnganh nói hai bên đã mất liên lạc khi anh đi ra nước ngoài.
Cô yêu anh, chấp nhận bên cạnh chờ đợi anh, nghĩ rằng rồi sẽ cómột ngày anh nhận ra tình yêu của mình. Nhưng rồi anh đến và bảo với côrằng, anh đã gặp lại cô bé ấy. Tình cảm với cô bé ấy vẫn dạt dào tronganh.
Cô lặng yên không nói gì, chỉ mĩm cười tiễn anh ra về. Anh đi rồithì cô mới bắt đầu khóc, cô biết rằng từ nay anh mãi mãi không thuộc vềcô, anh sẽ không đến chổ cô nữa.
Ngày ngày cô sống trong mỏi mòn chờ đợi. Trong nhà lúc nào cũngchuẩn bị nước anh thích uống, đồ ăn anh thích ăn, chỉ chờ anh đến là côcó tểh làm cho anh ăn. Nhưng cô chỉ chờ đến tuyệt vọng anh cũng khôngđến. Cô muốn đi tìm anh nhưng lại không dám. Ừm, vì cô còn chút sỉ diện, cô không muốn tự làm xấu mình. Cho đến khi cô tuyệt vọng thì anh đến.
Niềm vui nho nhỏ của cô vừa nhen lên thì bị anh dập tắt ngay. Anhđến không phải vì nhớ cô mà bở vì anh muốn cô giúp đỡ anh. Cô nên vuimừng vì được anh tin tưởng mới đúng, vì với địa vị của anh có thể tìmbất cứ người nào đó tốt hơn cô, nhưng anh lại tìm cô. Được vậy thì côgiúp anh.
Nhưng điều kiện của cô là muốn anh ban cho cô một ân huệ sau cùng, đêm đó anh miễn cưỡng ở bên cạnh cô. Dù biết anh không vui nhưng cô vẫn muốn được lần nữa ở bên vòng tay anh.
Sau đó cô biết người mà anh muốn cô giúp là Hiểu Đồng. Cô rất vuivì được gặp lại Hiểu Đồng, nhưng Hiểu Đồng giờ đây đã là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp nhưng trầm lặng u buồn chứ không phải một bé Đồng thíchquấn lấy cô như xưa.
Mười ngày, cô dạy Hiểu Đồng nhảy, dạy Hiểu Đồng hút thuốc và uốngrượu. Chính cô cũng vô cùng ngạc nhiên vì cô biết Hiểu Đồng không thíchnhững thứ đó. Cô thấy ngày ngày Hiểu Đồng tập nhảy đến sắp ngất vì mệt,uống rượu đến nôn ra cả mật xanh nhưng vẫn cố tập uống, hút thuốc ho sặc sựa nhưng vẫn cứ châm lửa.
Nhìn thấy Hiểu Đồng khổ sở vật vã với những thứ đó, cô cũng đau lòng lắm nhưng cô không dám hỏi, cô sợ chạm vào nỗi đau của Hiểu Đồng. Chođến khi có một ngày Hiểu Đồng khóc lóc chạy về trong cơn mưa ôm chầm lấy cô nức nở. Đêm đó cô nghe Hiểu Đồng kể chuyện vì sao phải học những thứ đó. Và cô đã biết cái tên Vĩnh Phong mà ngày ngày Hiểu Đồng gọi trongcơn mơ là ai.
- Sao em không nói rõ cho Vĩnh Phong biết. Chị chắc chắn cậu ấy vì yêu em mà sẽ bỏ qua tất cả cho mẹ em – Trúc Diễm lắc đầu hỏi.
Hiểu Đồng vò chặt cái khăn trong tay, lắc đầu nói :
- Chị không biết đâu, Vĩnh Phong là người dám yêu dám hận. Anh ấy yêuem mãnh liệt có thể vì em mà hi sinh cả mạng sống nhưng khi đã hận aithì anh sẽ chẳng thể dễ dàng tha thứ cho họ đâu. Cho dù Vĩnh Phong có vì em mà tha thứ cho mẹ em đi chăng nữa thì nỗi hận người đàn bà phá náthạnh phúc của gia đình anh ấy đã ngắm vào máu xương của anh ấy từ lúcnhỏ cũng không thể dễ dàng quên đi được. Dù có tha thứ thì trong lòngcũng có một cái gai, anh ấy và mẹ em sẽ khó đối mặt với nhau.
- Vậy thì đừng để cho cậu ấy biết là được rồi …
- Có thể sao ….- Hiểu Đồng cười đau khổ nhớ lại cái ngày cô từ bệnhviện bước ra đã có một chiếc xe hơi sang trọng chờ cô bên ngoài và đúngnhư Hiểu Đồng đoán, người ngồi trong xe không phải ai khác mà là bà MaiHoa, mẹ Vĩnh Phong.
Hiểu Đồng không cần bà phải lên tiếng cô đã tự động ngaon ngoãntrèo lên xe của bà ngồi. Cô bước lên xe với quuyết tâm nói rõ tình cảmcủa mình dành cho Vĩnh Phong và cô quyết không rời xa cậu.
Ngồi lên xe, cả hai im lặng, không ai nói với ai cái gì cả. Chotới khi xe ngừng chạy, Hiểu Đồng lững thững bước theo sau bà Mai Hoalạnh lùng đi vào trong một tòa nhà lộng lẫy. Trên biển để nguyên mấy chữ rất lớn » Tập đoàn NGUYÊN THÀNH PHONG »
Tất cả mọi người từ l1uc bà Mai Hoa bước vào đều đứng nghiêmtrang cúi đầu chào bà kính nể. Đi đến thang máy cũng có người mở cửa chờ sẵn, dường như là thang máy dành riêng cho bà. Đi đến phòng làm việccủa bà, quản lí bên cạnh đã tiến lên phía trước mở cửa nghiêng người chờ bà bước vào.
Vào đến phòng bà ngồi xuống rồi hất tay ra hiệu bảo Hiểu Đồngngồi xuống. Cô e dè một chút rồi ngồi xuống. Một cô gái rất xinh đẹpđứng ngay ngắn chờ bà ra lệnh :
- Cà phê.
Cô gái gật đầu nhẹ nhàng rồi quay sang Hiểu Đồng dò hỏi, bà Mai Hoa đã lên tiếng trước :
- Cô uống gì ?
- Dạ không cần, cháu không khát – Hiểu Đồng lắc đầu nhẹ giọng đáp.
- Cứ gọi đi, biết đâu lát nữa cô sẽ khát. Tôi cũng không muốn bị mangtiếng là không biết cách đón tiếp khách – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói.
- Vậy thì cho em ly nước lọc – Hiểu Đồng quay đầu nhìn cô gái rồi mĩm cười nói.
Cô gái mĩm cười gật đầu rồi lui ra.
Trong phòng có ba người, nhưng không khí trong phòng lạnh băng.Hiểu Đồng không dám ngước nhìn ai trong số hai người còn lại. Cô căngthẳng cúi gầm đầu xuống, một tay nắm chặt, một tay chà chà lên chiếcquần bò của mình. Bà Mai Hoa quan sát thái độ của Hiểu Đồng một lát rồlên tiếng :
- Cô biết vì sao tôi lại gọi cô đến đây chứ.
- Cháu biết – Hiểu Đồng cắn chặt môi một cái rồi trả lời.
- Cô biết – Giọng bà Mai Hoa không quá ngạc nhiên – Cô thật sự biết à.
- Cháu biết bác không thích cháu và Vĩnh Phong quen nhau. Bác cho rằngcháu không xứng với anh ấy, gia đình cháu cũng không môn đăng hộ đối với gia đình bác – Hiểu Đồng cúi đầu trả lời, nói tới đây cô ngẩng đầu lênnhìn thẳng vào bà Mai Hoa – Nhưng cháu yêu anh ấy và anh ấy cũng yêucháu. Cháu không cầu xin bác chấp nhận cháu nhưng cháu cầu xin bác đừngcản chở tụi cháu. Cháu không muốn Vĩnh Phong phải đứng giữa cháu và bác.
- Cô có biết lời cầu xin của cô là không thể không ? – Bà Mai Hoa ngã người lạnh lùng nói :
- Cháu biết – Hiểu Đồng lại cúi đầu nhìn xuống dưới.
- Cô biết mà vẫn cầu xin à – Giọng bà có vẻ mĩa mai.
- Dù biết rằng không thể nhưng cháu vẫn muốn cầu xin tấm lòng một người mẹ như bác. Cháu biết rằng cháu không thể đem lại vật chất cho VĩnhPhong nhưng cháu xin hứa nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho anh ấy. Cháu sẽ dùng cả đời này yêu thương anh ấy.
Khóe môi bà Mai Hoa khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống :
- Khôn ngoan lắm. Chỉ có điều tôi đã gặp rất nhiều người còn khôn ngoan hơn cô gấp trăm lần, cho nên những lời vừa rồi của cô chẳng làm cho tôi cảm động chút nào cả.
Ngừng một lát, bà quan sát sắc mặt Hiểu Đồng một cái rồi nói tiếp :
- Tôi là người làm ăn nên muốn mau chóng gọn lẹ. Cho nên nếu cô chịu rời xa Vĩnh Phong thì số tiền này thuộc về cô.
Bà vừa nói xong thì người quản lí đặt lên trên bàn một cái va li đầy tiền, Hiểu Đồng nướn mày liếc sơ một cái rồi quyết không nhìn nó lầnthứ hai. Cô ngẩng mặt nói với bà Mai Hoa.
- Xin lỗi ! Hình như bác lầm rồi. Cháu yêu Vĩnh Phong chứ không phải yêu tiền của anh ấy. Số tiền này cháu không nhận.
- Cô chê ít à. Được ra giá đi – Bà ta nheo mắt nhìn Hiểu Đồng một cáirồi hất tay ra lệnh, người quản lí lập tức đặt xuống bàn một tấm ngânphiếu – Cô cứ việc việc giá đi.
Hiểu Đồng giận run cả người, hai tay co chặt lại, toàn thân căngcứng, nhưng cô nhanh chóng dằn cơn tức giận xuống vì Vĩnh Phong cô nhấtđịnh không được chở mặt với mẹ anh. Hiểu Đồng nhìn tờ chi phiếu một cáirồi chồm người tới lấy trong ánh mắt hài lòng của bà Mai Hoa.
Cô sờ nhẹ trên tờ ngân phiếu nhìn ngắm nó thật lâu, chưa bao giờ cô được cầm nó, nó thật là có sức hấp dẫn người khác, cô ngẩng đầu nhìnngười quản lí nói :
- Đưa viết cho tôi.
Người quản lí lập tức lôi cây bút được giắc trên túi áo ra đưacho Hiểu Đồng. Cô không nói gì cúi đầu viết một mạch các con số. Viếtrồi cô đẩy trước mặt bà Mai Hoa.
Bà Mai Hoa nhìn mấy con số xong trừng mắy nhìn hiểu Đồng đầy phẫn nộ. Cô cười khịc một cái nhìn bà nói :
- Nếu bà đáp ứng đủ số tiền này, tôi sẽ lập tức rời xa Vĩnh Phong.
Nói rồi cô liếc nhìn tờ sec một lần nữa, trên tờ sec là các con số 9 dài ngoằng đến nỗi chính bản thân cô cũng không biết nó bao nhiêu số, chỉ biết rằng cô đã ghi đến không còn chỗ nào để ghi nữa. Con số mà côghi có lẽ mua được cả một quả địa cầu. Cô mĩm cười khi lướt trên mặt bàMai Hoa sự phẫn nộ không thể nói ra, khóe môi bà ta giật giật, mặt tốisầm lại, bởi vì là do bà ta muốn dùng tiền để miệt thị cô, tự cho cô đưa ra giá tiền, bà ta sẽ đáp ứng đủ. Lần này cho bà ta biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.
Không muốn nói gì thêm, Hiểu Đồng đứng dậy buông một câu rồi quay lưng bỏ đi :
- Nếu bác đã từng yêu thì phải biết tình yêu chân thật là vô giá.
Nhưng khi Hiểu Đồng định đi thì bà Mai Hoa lấy lại phong độ vốn có của mình, bà nhìn Hiểu Đồng rồi khẽ nhếch môi cười :
- Nếu cô bước ra khỏi đây, cô nhất định sẽ hối hận.
Hiểu Đồng chợt khựng lại, từ từ quay người lại nhìn bà ta nghi ngờ một hồi rồi mới lên tiếng :
- Bác nói vậy là có ý gì.
Bà ta khinh bạc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi đưa tay ra sau, ngườitrợ lý lập tức đặt vào tay bà một phong tài liệu. Bà ta liền quăng nólên cái mặt bàn sang trọng bằng kính, hất đầu ra hiệu cho Hiểu Đồng :
- Cô xem cái này đi rồi nói.
Hiểu Đồng nhìn cái phong bì đựng tài liệu màu vàng kia một lúc lâu sau đó nhìn bà Mai Hoa đang đắc ý, gương mặt cô hơi tái, một cảm giácbất an bỗng trỗi lên khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của bà Mai Hoa.
Học ngành kinh tế cho nên Hiểu Đồng biết đối với dân làm ăn như bàMai Hoa nếu như không nắm chắc phần thắng, nếu như không nắm được điểmyếu của địch thủ sẽ không tùy tiện đưa ra yêu cầu. Là yêu cầu chứ khôngphải một đề nghị. Tờ séc vừa rồi chỉ là một thủ thuật thăm dò của bà ấydành cho Hiểu Đồng.
Cô bước đến bên bàn nhặt cái phong bì lên mở ra xem, bên trong làmột sấp hình nam nữ còn rất trẻ chụp bên nhau rất hạnh phúc, cho đếnnhững tấm hình hai người trung niên đang tổ chức sinh nhật cho một bégái, ảnh người phụ nữ dựa vào vai người đàn ông đó khóc.
Sắc mặt Hiểu Đồng tái nhợt đi khi thấy mấy tấm hình này, rồi cuốicùng tím tái khi cô thấy bệnh án của một phụ nữ. Cô run rẩy nắm chặtnhững thứ trong tay, nhìn bà Mai Hoa yếu ớt hỏi :
- Bà muốn gì.
- Tốt ! Cuối cùng cô cũng nhận thấy vấn đề rồi. Tôi là người mau lẹ, ýcủa tôi cô biết rõ – Bà Mai Hoa mĩm cười hài lòng khi thấy thái độ chịuthua của Hiểu Đồng.
- Bà muốn tôi chia tay Vĩnh Phong – Hiểu Đồng nhìn bà ta sắc mặt lạnh tanh hỏi.
- Yêu cầu của tôi với cô không chỉ có vậy. Mà là phải làm Vĩnh Phong triệt để quên cô.
Hiểu Đồng nghe thấy bà ta nói thì lòng bất giác chùn xuống, cảmgiác đau nhói tận trong tim. Cô đã quyết tâm sẽ ở bên cạnh Vĩnh Phong dù có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy mà…
Bà Mai Hoa chỉ tay vào tờ giấy nằm bên dưới bệnh án của mẹ cô rồi nói :
- Cô đọc cái đó đi.
Hiểu Đồng đưa mắt nhìn xuống tờ giấy bên dưới, khẽ lướt qua, mặt côtối sầm lại, vò nát tờ giấy trong tay nhìn bà ta căm phẫn :
- Bà …
Nhưng bà Mai Hoa không sợ hãi trước thấy độ tức giậnc ủa Hiểu Đồng mà ngồi nhổm dậy nói :
- Tôi biết Vĩnh Phong tuyệt đối sẽ không rời xa cô. Nó là con tôi nêntôi biết tính tình nó rất ngang bướng và cố chấp. Dù cô có dùng lí do gì để chia tay với nó, nó cũng sẽ không chịu rời xa cô đâu. Nhưng nếu côchịu làm theo kế hoạch này, Vĩnh Phong chắc chắn sẽ rời xa cô, nghe theo sự sắp đặc của tôi. Vĩnh Phong có thể là một người đàn ông chung thủynhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội.
- Nếu tôi không làm theo kế hoạch của bà thì sao ?
- Tôi sẽ lặp tức nói cho Vĩnh Phong biết người đàn bà năm xưa phá hoạigia đình tôi chính là mẹ cô, chẳng những thế tôi sẽ đích thân đi gặp mẹcô. Để tôi xem tận mắt người đàn bà hồ ly cướp chồng của người khác nhưmẹ cô là hạng người gì.
Hiểu Đồng nghe thấy bà Mai Hoa nhục mạ mẹ mình thì lửa giậnđùngđùng, vì Vĩnh Phong cô có gắng nhẫn nhịn bà ta nhưng cô tuyệt đối khôngcho người khác nhục mạ mẹ mình. Cô nhìn bà Mai Hoa bằng đôi mắt đầy lữađỏ lớn tiếng nói :
- Tôi cấm bà không được nhục mạ mẹ tôi, không được gọi mẹ tôi là hồ lytinh. Mẹ tôi không cướp chồng bà, nếu mẹ tôi muốn cướp chồng bà thìkhông bà còn có thể là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Nguyên Thành Phong hay sao. Chẳng phải mẹ tôi đã rời xa chồng bà trước hay sao. Vốn dĩkhông có mặt của mẹ tôi thì gia đình bà đã không hạnh phúc rồi. Nếu bàcó thể làm chồng và gia đình mình hạnh phúc thì chồng bà đâu có đến tìmmẹ của tôi. Nếu có trách thì trách bản thân bà mới đúng.
Bà Mai Hoa nghe Hiểu Đồng mắng thì tức giận đập bàn đứng bật ngườidậy nhìn trừng trừng Hiểu Đồng, cô cũng nhìn thẳng lại bà quyết khônglùi bước.
- Cô câm miệng lại cho tôi. Năm đó tôi bỏ qua cho mẹ cô, không có nghĩ là lần này tôi cũng bỏ qua.
- Nếu bà dám làm gì mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tah cho bà.
- Cô nghĩ cô có khả năng đó sao – Bà Mai Hoa nói giọng thách thức.
- Bà cứ thử xem – Hiểu Đồng cũng đanh mặt cao giọng đáp trả.
Bà Mai Hoa nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ của Hiểu Đồng thì biết lờiđe dọa của mình không ăn thua gì. Nhưng sau đó, bà nhếch môi cười ngồixuống.
- Cô quên là mẹ cô bị bệnh tim không chịu được xúc động mạnh à.
- Bà đang lấy tính mạng mẹ tôi ra đe dọa tôi à. Bà thật đê tiện – Hiểu Đồng mắng.
- Đúng vậy. Cô phải biết những người làm ăn thường bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của bản thân.
- Chỉ cần tôi đồng ý làm theo kế hoạch của bà thì bà sẽ bỏ qua cho mẹ tôi đúng không ? – Hiểu Đồng dằn cơn giận xuống hỏi.
- Đúng vậy.
- Bà nói nhất định phải giữ lời – Hiểu Đồng hỏi dò lại.
- Tất nhiên – Bà Mai Hoa bình thản trả lời, khá hài lòng khi cuối cùng Hiểu Đồng đã bị bà khuất phục.
- Nếu tôi thực hiện kế hoạch của bà xong thì bất luận như thế nào thìbà phải coi chuyện của mẹ tôi là không tồn tại. Không được lấy nó ra uyhiếp tôi nữa.
Bà Mai Hoa suy nghĩ một lát rồi gật đầu :
- Được, tôi hứa với cô.
- Được vậy thì tôi đồng ý với bà.
Đôi mắt Hiểu Đồng bỗng đỏ cả lên, cô muốn khóc nhưng không thể khóctrước mặt bà ta. Cô nghĩ đến Vĩnh Phong, nghĩ đến vẻ mặt đau lòng củacậu khi thấy cô làm những việc đó. Cô nhắm mắt lại kìm nén nỗi đau torng lòng rồi mở mắt ra nhìn bà Mai Hoa nói :
- Cho tôi một ít thời gian đi.
- Bao lâu.
- 1 tháng.
- Được.
- Quyết định vậy đi. Sau khi thực hiện xong, hy vọng sẽ không gặp lạibà nữa – Hiểu Đồng nói xong gật đầu một cái rồi xoay lưng bỏ đi.
- Khoan đã – Tiếng gọi từ sau lưng Hiểu Đồng vang lên làm cô dừng bước quay lại.
- Cầm số tiền này đi đi, tôi sẽ dễ ăn nói với Vĩnh Phong hơn – Bà Mai Hoa hất đầu nhìn số tiền dưới mặt bàn.
Hiểu Đồng nén giận bước tới bên va li tiền trên bàn, cô cúi xuốngcằm một cộc tiền lên rồi rút nhẹ mộtt ờ trong số đó, rồi kẹp nó giựa hai ngón tay đưa lên trước mặt bà Mai Hoa nói :
- Coi như đây là số tiền mà tôi bán tình yêu của mình.
Nói rồi cô đi thẳng ra cửa rồi đóng sầm cửa lại. Ra tới cửa, mộtngười gác cửa đã mở cửa cho cô, cô thuận tay nhét tờ tiền 500 ngàn vàotrong tay anh ta trong con mắt ngơ ngác của anh ta, rồi cô mĩm cười nói :
- Thưởng cho anh.
Cô quay lưng đi bật cười lớn, lần đầu tiên trong đời cô có thểthẳng tay bo cho người khác một tờ tiền lớn như thế. Nhưng trong lònglại cảm thấy mặn đắng.
- Cho nên em làm những chuyện này là làm theo vở kịch mà bà ta vạch ra – Trúc Diễm giận dữ trả lời.
Hiểu Đồng gật đầu.
- Vậy lần trước, chuyện em và giám đốc Vương …- Trúc Diễm lặng lẽ hỏi.
- Em và giám đốc Vương đã chờ Quốc Bảo mấy ngày ở khách sạn Phong Lệ.Cậu ta rất thích cùng bạn gái vào khách sạn này, thấy cậu ta vào thì emvà ông ta giả vờ tình tứ vào theo. Quản lí đã được dặn dò từ trước nênsắp đặt mọi thứ - Hiểu Đồng xụt xịt trả lời.
- Giám đốc Vương chấp nhận sao ?
- Ông ta vừa mê gái vừa mê tiền, bà Mai Hoa hứa hẹn cho ông ta cơ hộitham gia vào việc buôn bán với tập đoàn lại còn tìm cho ông ta một côgái trẻ để chơi bời đương nhiên ông ta nhanh chóng đồng ý. Lúc vàophòng, em vào trong buồng tắm ngồi chờ. Để mặc ông ta và cô gái đó mâymưa với nhau chờ Vĩnh Phong đến. Chỉ cần Vĩnh Phong đến là Quản lí Trung sẽ nhá máy cho mọi người hay, cô gái đó sẽ trốn vào trong nhà tắm, cònem thì giả vờ như vừa tắm xong trở ra. Nhìn vào cảnh giường bị nhănnhúm, quần áo văng khắp nơi như thế thì Vĩnh Phong chắn chắn tin rằng em và ông ta vừa quan hệ xong.
- Em thật ngốc ghếch, tại sao phải chịu khổ như vậy chứ. Sao không dứt khoát bỏ đi nơi khác sinh sống chứ.
- « Bỏ đi », hai chữ này nói ra thì dễ dàng lắm, nhưng không dễ dàngnhư chị nghĩ đâu. Em và mẹ và bé Đường đã quen với cuộc sống ổn định ởnơi này rồi. Nếu bây giờ mà bỏ đi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu một cáchkhó khăn. Em thì không sao nhưng mẹ em và bé Đường làm sao có thể chứ.Huống hồ bé Đường còn nhỏ, em không thể bắt nó sống cuộc sống rầy đâymai đó không ổn định. Với lại ở đây có bác sĩ Hữu Nhân, và anh Hữu Thiên biết rõ bệnh tình của mẹ em, nếu đến nơi khác, bệnh của mẹ em tái phátthì sẽ phải khám lại từ đầu rất phiền phức và tốn kém. Còn ciệc học củaem nữa, đó là con đường tiến thân duy nhất của em, em phải vất vả thếnào mới học tới đây, không thể vì thế mà từ bỏ. Hơn nữa, với bản tính cố chấp của Vĩnh Phong dù em có bỏ đi đến đâu, anh ấn vẫn sẽ đi tìm chođến khi gặp mới thôi.
- Chẳng phải mẹ em đã được phẩu thuật rồi hay sao ?
- Chỉ là phẫu thuật trợ tim thôi chị ạ. Nếu muốn khỏi hẳn phải thay tim mới – Hiểu Đồng thở dài nói.
- Chẳng lẻ không còn cách nào khác hay sao ?
- Không còn cách nào khác, chị à. Vì mẹ em, vì bé Đường, dù phải độc ác hơn em cũng phải làm – Hiểu Đồng đau khổ nói, nước mắt lại rơi.
Trúc Diễm nhìn Hiểu Đồng đau xót thở dài.
Chiếc xe hơi màu xám rất sang trọng dưng trước căn nhà màu xanhquen thuộc. Một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi bước ra một cách chậm rãi khỏi xe. Theo sau lưng ông có rất nhiều người, tỏ vẻ cung kính .
Họ giúp ông mở cửa một cách cẩn thận rồi đẩy cửa mời ông bước vào.Ông bước vào một cách ung dung, bước đi nhẹ nhàng, dáng vẻ cực kì sangtrọng. Ông đưa mắt quan sát khung cảnh chung quanh, bỗng dâng lên cảmxúc mãnh liệt, dường như ông đã được trở về nơi quen thuộc nhất củamình. Ông nhìn chiếc xích đu đang đong đưa trong gió. Nhớ lại hình ảnhcô bé có gương mặt xinh xắn ngồi trên xích đu, cười vang khi được ôngđẩy, bên cạnh đó có một phụ nữ hiền dịu nhìn họ hạnh phúc.
Ông buồn bã thở dài bước vào trong nhà, mùi rượu nồng nặc tỏa rakhắp căn nhà, mọi thứ trong nhà vỡ toang. Một cái thây to lớn đang nằmkẹp giữa cái bàn và cái ghế sofa, trông đến tàn tạ.
Ông Vĩnh Nguyên tức giận vô cùng khi thấy căn nhà yêu quí của mình bị đứa con trai đập phá tan nát. Ông gầm lên mấy tiếng :
- Vĩnh Phong.
Nhưng Vĩnh Phong đã say như chết, cậu hoàn toàn không nghe tiếngthét của ông. Ông tức giận quay ra sau lưng ra lệnh với những người đang mặc comple đen đi theo sau ông nãy giờ :
- Quăng nó ra khỏi đây cho tôi.
Hai người kia nghe lời bước đến bên cạnh Vĩnh Phong nâng người cậudậy đưa ra ngoài, nhưng đột nhiên cả người Vĩnh Phong co giật một cái,cậu đưa ta ôm lấy miệng ụa lên vài cái rồi phun ra một luồng máu.
Sáng sớm Hiểu Đồng đến giảng đường, nhưng cố ý tránh mặt Đình Ân nên cô ngồi vào một góc khuất và tránh xa chỗ Đình Ân.
Hiểu Đồng đoán Đình Ân đã biết mọi chuyện qua lời kể của Quốc Bảo.Cho nên cô muốn tránh mặt Đình Ân, vì Đình Ân là một cô gái mộc mạc chân chất không biết nói dối nếu cô gặp Vĩnh Phong thế nào cô cũng sẽ khôngchịu được sẽ nói ra sự thật cho Vĩnh Phong nghe.
Khi đi ra, cô cố tình đi thật nhanh để tránh gặp Đình Ân nhưng Đình Ân đã nhanh chân đuổi theo cô và kéo cô lại.
- Hiểu Đồng ! Mình muốn nói chuyện với cậu.
- Mình không có chuyện gì để nói với cậu hết – Hiểu Đồng dứt khoát từ chối.
Nói xong cô quay lưng bỏ đi nhưng Đình Ân đã hét lên phía sau :
- Cậu có biết Vĩnh Phong xảy ra chuyện gì không hả.
Trái tim Hiểu Đồng giật thót một cái khi nghe Vĩnh Phong xảy rachuyện. Anh đã xảy ra chuyện gì, không phải là làm chuyện khờ dại gì rồi chứ, trái tim Hiểu Đồng cảm thấy đau đớn vô cùng, nếu mà xảy ra chuyệngì với Vĩnh Phong cô sẽ đau khổ, sẽ ân hận đến không muốn sống nữa, côhốt hoảng quay người lại hỏi Đình Ân một cách gấp gáp:
- Anh ấy đã xảy ra chuyện gì. Cậu mau nói cho mình nghe đi.
- Cậu cũng còn lo cho anh ấy lắm đúng không – Đình Ân nhìn Hiểu Đồng dò xét – Cậu nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì, mình không tin là cậulại là loại người như vậy.
Hiểu Đồng cười nhạt nhìn Đình Ân nói :
- Cậu với Thế Nam thật là một cắp xứng đôi. Cả hai người đếu nói giốngnhư nhau, nhưng mà mình nói cho cậu biết, đó chính là con người thật của mình. Cậu tin hay không tin cũng được, mình không quan tâm. Và mìnhcũng không lo lắng cho Vĩnh Phong chỉ là mình không muốn anh ta làmchuyện khờ dại gì đó rồi mọi người lại đổ hết tội lỗi lên đầu mình.
- Cậu…, cậu làm mình thất vọng quá – Đình Ân đau buồn nói – Vĩnh Phongvì cậu mà đau buồn, uống nhiều rượu đến nỗi bị xuất huyết dạ dày rồi cậu có biết không. Anh ấy ói ra máu rất nhiều, bây giờ đang nằm trong bệnhviện.
- Chỉ có vậy thôi à, cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm. Khi nào anh tachết thì hãy báo cho mình – Hiểu Đồng giả vờ lạnh lùng nói, nhưng tim cô đau đến độ như ai bóp chặt.
- Cậu đúng là đồ máu lạnh, Vĩnh Phong vì cậu mà cậu lại nỡ nói như vậy. Mình coi như có mắt không tròng, mới làm bạn với cậu. Từ nay mình không muốn gặp mặt cậu – Đình Ân tức giận mắng.
- Tốt thôi – Hiểu Đồng quay mặt thờ ơ nói.
Đình Ân tức giận quay lưng bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng Đình Ân, mắtHiểu Đồng nhòa nước mắt. Cô không thể khống chế được tuyến lệ của mìnhđược nữa rồi.
Hiểu Đồng vừa bước chân vào bệnh viện đã ngửi ngây mùi thuốc sáttrùng. Cô đi đến ngay tầng giành cho bệnh nhân vip, dò bảng tên, thấybảng tên của Vĩnh Phong thì mửng rỡ. Cô không dám đến gần phòng bệnh,chỉ đứng ở chân cầu thang thoát hiểm nhìn mọi người đi ra đi vào. Đếnkhi trời tối mịt, mọi người mới đi về hết rồi nhưng cô cũng không dámbước vào. Cô y tá vào truyền dịch cho Vĩnh Phong vừa bước ra thì HiểuĐồng mới rụt rè đi đến hỏi :
- Chị ơi, cho em hỏi. Bệnh nhân trong phòng bệnh này giờ ra sao rồi chị.
Cô y tá nhìn Hiểu Đồng một lượt rồi mới nói :
- Bệnh nhân bây giờ không sao rồi, vừa truyền dịch xong, đã ngủ rồi.Bây giờ đã quá giờ thăm bệnh, cô về đi, ngày mai hãy đến cho bệnh nhânnghỉ ngơi.
- Cho em vào nhìn anh ấy một cái rồi sẽ ra liền, em không làm ồn đâu – Hiểu Đồng nhẹ giọng năn nỉ.
Nhưng người y tá rất kiên quyết nói :
- Không được. Bệnh viện của chúng tôi có quy định. Tôi không thể tùy tiện cho cô vào được.
Hiểu Đồng thấy cô y tá kiên quyết như vậy thì thất vọng quay lưng đi. Nhưng đằng sau nghe tiếng gọi :
- Hiểu Đồng.
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Hiểu Đồng lập tức quay đầu lại. Bác sĩ Hữu Thiên đang từ từ tiến lại gần cô cười vui vẻ. Hiểu Đồng cũng mừngrỡ khi gặp Hữu Thiên. Cô y tá thấy Hữu Thiên thì gật đầu chào.
- Em đi đâu vậy – Hưu Thiên hỏi Hiểu Đồng sau khi gật đầu chào cô y tá.
- Em muốn vào thăm Vĩnh Phong nhưng cô y tá không cho vào – Hiểu Đồng vội giải thích với hy vọng Hữu Thiên giúp cô đi vào.
Đúng như Hiểu Đồng nghĩ, Hữu Thiên quay lại bảo cô y tá :
- Đây là người nhà của tôi, cô cho cô ấy vào thăm một chút.
Cô y tá gật đầu một cái rồi bỏ đi. Hữu Thiên nhìn Hiểu Đồng giục :
- Em mau vào thăm cậu ấy đi.
- Em cám ơn anh – Hiểu Đồng mừng rỡ nói.
Hữu Thiên không nói gì liền bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng Hữu Thiênkhuất ở trong cầu thang, Hiểu Đồng mới mở cửa bước vào trong. Cô nhẹnhàng bước đến bên giường bệnh, cũng không dám thở mạnh mặc dù tim côđập rất mạnh.
Gương mặt Vĩnh Phong hốc hác rất nhiều, đôi mắt thâm quầng đầy mệtmỏi. Nhìn gương mặt tiều tụy kia, Hiểu Đồng muốn rơi nước mắt. Cô đưatay lên muốn chạm vào gương mặt kia nhưng lại run rẩy không dám, nhưnglí trí đã không ngăn được cái cảm giác muốn chạm tay vào cậu. Cô đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc đang phũ xuống che mắt của Vĩnh Phong. Ngón taytheo đà trượt nhẹ lên gương mặt của cậu vuốt ve nhẹ nhàng. Hiểu Đồng cảm thấy đau khổ vô cùng. Đột nhiên một giọt nước mắt của cô rơi xuốnggương mặt cậu, cô hốt hoảng lau nhẹ giọt nước mắt của mình trên mặt cậurồi vụt đứng dậy lau khô nước mắt đọng trên mặt mình.
Mi mắt Vĩnh Phong bỗng đọng đậy, cậu mở mắt nhìn quanh, bỗng thấybóng dáng thân thương quen thuộc, đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, cốgắng ngồi dậy gọi khẽ :
- Hiểu Đồng….
Cô quay lại nhìn cậu nhưng rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cô sợ Vĩnh Phong nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
- Em đến thăm anh à – Vĩnh Phong hỏi nhỏ trong giọng có chút vui mừng.
Hiểu Đồng vội che giấu giọng đã khàn đục của mình, cô lớn tiếng nói :
- Tôi không đến thăm anh, chỉ muốn đến nói cho anh biết rằng anh làm ơn đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc này nữa, chỉ làm hại mình hại người.Tôi không muốn vì anh mà mọi người chỉ trích tôi. Thật không hiểu tạisao anh lại tự hành hạ bản thân mình như vậy, chẳng lẻ là anh muốn tôithương hại anh, trở về bên anh à. Nhưng xin lỗi nha, tôi không muốn ởbên cạnh của một người không có gì như anh. Cái tôi muốn chỉ là tiền mà thôi. Chỉ là tiền của anh mà thôi.
- Em …- Vĩnh Phong đau đớn nhìn gương mặt lạnh tanh không cảm xúc củaHiểu Đồng không nói nên lời, cuối cùng cậu thở dài buông ra một câu – Em về đi, tôi không muốn nhìn thấy em.
- Yên tâm, tôi cũng chẳng muốn ở đây lâu đâu. Trước khi về, tôi muốn trả cho anh vật này .
Hiểu Đồng tháo chiếc nhẫn duy nhất trên ngón tay giữa của bàn taytrái của mình ra quăng lên chiếc giường Vĩnh Phong nằm nói :
- Từ nay tôi không muốn đeo cái thứ nặng lòng này nữa, anh đi tìm một cô gái khác mà đeo vào. Tạm biệt.
Nói rồi Hiểu Đồng vội vã đi ra ngoài, cô không dám nán lại một phútgiây nào để xem sắc mặt của Vĩnh Phong. Bởi vì cô đã không thể ngăn được dòng nước mắt đang tuôn rơi của mình. Cái cảm giác đau hơn bị cắt dacắt thịt đang gặm nhấm trái tim cô.
Cửa phòng vừa đóng sầm lại thì những giọt nước mắt của Hiểu Đồng thi nhau rơi xuống, cô cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở, vội vàng chạy đivào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, cô đã ngồi khụy xuống khócnức nở.
Hiểu Đồng bước thất thiểu ra đến cửa bệnh viện thì nghe tiếng còi ởđằng sau vang tới. Quay lại là một ánh đèn chiếu thẳng vào mắt khiến côbị chói mắt phải dùng tay che lại. Rồi sau đó cô nghe tiếng đỗ xe ngaybên cạnh, mở mắt ra thì thấy Hữu Thiên đang ngồi trong xe cười nói :
- Để anh đưa em về. Trời đã khuya lắm rồi, khó bắt xe lắm.
Hiểu Đồng cũng không từ chối, cô bước qua bên kia mở cửa xe ngồi vào, rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.
- Đừng khách sáo. Vĩnh Phong sao rồi ?
- Anh ấy đỡ rồi ạ - Giọng Hiểu Đồng khàn đi sau câu trả lời.
Hữu Thiên lặp tức nhận ra liền hỏi :
- Có chuyện gì xảy ra giữa em và Vĩnh Phong à.
- Em và anh ấy chia tay rồi – Hiểu Đồng đau đớn trả lời.
Hữu Thiên ngạc nhiên khi nghe Hiểu Đồng trả lời nhưng cậu không nóigì hết cứ im lặng chạy xe theo hướng chỉ của Hiểu Đồng. Tới nhà, HiểuĐồng xuống xe cảm ơn và chào tạm biệt Hữu Thiên rồi định đi vào nhà thìHữu Thiên đã nói với theo :
- Nếu muốn tâm sự hay gặp chuyện gì khó khăn hãy đến tìm anh.
Hiểu Đồng chỉ nhoẻn miệng cười vẩy tay chào tạm biệt với cậu.
Ông Vĩnh Nguyên tức giận nhìn Vĩnh phong đang nằm trên giường bệnh nói :
- Ra viện thì lấp tức về mỹ ngay. Cho con tự do phóng túng nhiều quárồi đâm ra hư hỏng bê tha như vậy đó. Nói cho con biết bất luận như thếnào, ba cũng quyết bắt con về đó cho bằng được. Con đừng mong chống cựvô ích. Ba sẽ bảo vệ sĩ đưa con đi về tận nơi, con đừng mong chạy thoát.
- Ba yên tâm , con sẽ không bỏ chạy đâu, lần này về đó con sẽ không trở lại đây nữa – Vĩnh Phong nói mà ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.
Ông Vĩnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong, chưa bao giờ ông lại thấy cậu nghe lời đến như vậy, ông dịu giọng nói :
- Ba lặp tức đi làm giấy tờ cho con.
- Nghe nói, Vĩnh Phong sẽ trở về mỹ, lần này đi rồi sẽ không trở lại – Trúc Diễm vừa ăn cơm vừa nhìn Hiểu Đồng nói.
Nhưng Hiểu Đồng chẳng nói gì, chỉ bình thản gấp thức ăn. Trúc Diễmthấy vậy cũng không nói gì thêm nữa cho đến khi cả hai ăn xong thì tínhtiền ra về.
Vừa đến trước cửa nhà thì đã thấy một bóng đen đang hút thuốc. HiểuĐồng coi như không thấy cứ thế mở cửa bước vào trong nhà. Trúc Diễm nhìn Vĩnh Phong rồi nhìn bóng Hiểu Đồng thở dài nói :
- Cậu vào đi, có gì cứ nói hết đi. Chị sẽ đến nhà bạn ngủ nhờ một đêm.
Nói rồi cô quay đi.
Hiểu Đồng vào nhà nhưng không khóa cửa, cô để cửa chờ Trúc Diễm vào nhưng người vào lại là Vĩnh Phong. Cô đang soạn đồ chuẩn bị đi tắm thìVĩnh Phong mở cửa bước vào. Cô trừng mắt hỏi :
- Anh vào đây làm gì. Về đi.
Nhưng Vĩnh Phong vẫn cứ tiếp tục bước vào và tiến tới chỗ cô.
- Em cần tiền của tôi phải không ? Chỉ cần ai bỏ tiền ra thì em sẽ thuộc về người đó đúng không ? Vậy thì đây …
Cậu móc trong túi quần ra một cộc tiền dày cộm rồi quăng lên trêncao, những đồng tiền polyme bay khắp nơi rồi từ từ rơi là đà xuống mặtđất che lấp gương mặt của hai người.
Hiểu Đồng còn đang sững người thì một bàn tay kéo cô lại gần mình,thô bạo hôn lên môi cô. Nhưng Hiểu Đồng cắn chặt răng lại quyết không để cho cậu xâm phạm vào trong. Nhưng không vì thế mà Vĩnh phong bỏ cuộc.Hai bên giằng co nhau kịch liệt, Hiểu Đồng muốn đẩy Vĩnh Phong ra nhưngkhông được còn bị cậu đẩy ngược lên giường. Rồi nhanh chóng đè lên người cô bắt đầu chiếm đoạt.
Hiểu Đồng vẫn kiên quyết chống cự, cô dùng hết sức để đẩy Vĩnhphong ra khỏi người mình nhưng sức cô không thể nào bì được với sức củaVĩnh Phong. Hai tay cô bị cậu túm chặt đưa cao lên đầu, bàn tay còn lạinhanh chóng luồn vào áo cô khiến Hiểu Đồng sợ hãi oằn người lên. Cô muốn thét lên ngăn hành động của cậu lại nhưng nhanh chóng bị lưỡi cậu xôngthẳng vào trong cuồng quét.
Chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người bị giật tung các nút ra. MôiVĩnh Phong từ từ trượt xuống bên dưới xương quai xanh của cô rồi dichuyển lên vành tai cô nói khẽ :
- Hiểu Đồng ! Tôi đã trả tiền cho cô rồi.
Cả người Hiểu Đồng như bị sét đánh, câu nói này có sức tổn thươngvô cùng lớn, trái tim lần nữa bị bóp nghẹn. Cậu đang xem cô là một********, là thật sự xem cô là một ********. Cô bất lực buông tay khôngchống cự nữa, cả người không còn chút sức sống. Nước mắt tự nhiên lănxuống.
Vĩnh Phong di chuyển môi đi xuống cổ cô rồi đi xuống ngực cô, nhưngđập vào mắt cậu là sợi dây truyền mặt con cá heo của cô. Trên đó cóchiếc nhẫn bằng gỗ mà cậu đã làm tặng cô. Bất chợt cậu dừng lại, tay đưa lên nắm lấy chiếc nhẫn, nắm chặt nó trong lòng bàn tay ấn mạnh rồi tayđưa tay bóp cổ Hiểu Đồng một cái khiến cô đau đến độ hự lên một tiếng.
- Có biết bây giờ tôi chỉ muốn bẻ gãy cái cổ xinh đẹp này ra làm hai không. Nhưng mà tôi lại không nhẫn tâm làm như vậy.
Rồi cậu đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô nhẹ nhàng như sợ làm cô đau rồi nói :
- Đừng khóc, anh đã từng hứa sẽ không làm em khóc nữa mà.
Nói rồi cậu nhổm dậy ra khỏi người cô đau khổ nói :
- Tôi hận em. Từ nay tôi không còn muốn nhìn thấy mặt em nữa.
Nói rồi cậu đóng sầm cửa bỏ đi. Hiểu Đồng lặng lẽ rơi nước mắt bi thương.
« cậu ấy sẽ đi mỹ… sẽ không trở về nữa… »- Cậu nói này chợt vanglên bên tai của Hiểu Đồng thấy lòng đau nhói, muốn chạy đến giữ cậu lạiđể cậu đừng đi. Không muốn từ nay không được gặp cậu nữa, muốn nói rằngcô yêu cậu nhưng mà cô không thể. Cô nắm chặt sợi dậy truyền trên cổmình « Vĩnh Phong nếu đã dứt khoát ra đi thì hãy quên em triệt để »,rồi bật người dậy, thay áo đuổi theo.
Vĩnh phong đang từ từ chậm bước giữa trời đêm tối mịch khôngtrăng không sao, mây đen che phủ. Một vòng tay ập đến ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, vòng tay rất quen thuộc như chính trò chơi mà hai ngườithường chơi. Vòng tay giữ bước chân cậu lại, rồi gõi khẽ tên cậu :
- Vĩnh Phong.
Trái tim đau đớn của Vĩnh Phong run nhẹ, cái ôm nhẹ nhàng cùngtiếng gọi ấy dường như đã xóa tan mọi oán hận trong lòng cậu. Nhưng sauđó, bàn tay đang ôm cậu bỗng xòe ra , để lộ chiếc nhẫn gỗ hình con cáheo cùng với một giọng nói :
- Trả lại cho anh.
Vĩnh Phong nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, niềm hạnh phúc nhỏ nhoivừa trồi lên lại bị nhấn chìm xuống đáy biển sâu. Cậu gỡ tay cô ra, xoay người lại đau đớn nói :
- Người đã không còn thì lấy vật để làm gì.
- Vậy thì chỉ còn cách vứt bỏ đi – Nói xong Hiểu Đồng xoay người quăng chiếc nhẫn đi.
Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng với chút đau khổ còn lại hỏi :
- Trong khoảng thời gian bên nhau, em đã từng có chút nào yêu anh chưa.
- Chưa từng.
Hiểu Đồng vừa nói xong thì Vĩnh Phong cười lớn, cậu cười một cách đau đớn, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi, cậu nói :
- Vậy thì em đi đi. Hãy về đi, từ nay chúng ta coi như chưa hề quennhau. Từ trước đến giờ đều là do em nói chúng ta chia tay đi. Nhưng bâygiờ thì tôi sẽ nói : Chúng ta chia tay đi.
Mưa đột nhiên rơi xuống rất mạnh, Hiểu Đồng đứng nhìn Vĩnh Phonglòng đau thắt, ông trời đỗ mưa thật đúng lúc vì như vậy những giọt nướcmắt của cô sẽ theo màn mưa rơi xuống. Vĩnh Phong không thể nào táh6yđược những giọt nước mắt đau đớn của cô.
- Được, cứ coi như chưa hề quen nhau.
Nói rồi cô quay lưng bước đi , nghe đâu đó vang lên bên tai lời bài hát :
« Người ơi hết rồi, hết thật rồi, phút chia ly em đã muốn không quay đầu
Vì em biết rằng nếu quay lại, đôi chân em không thể nào bước nổi
Và em hiểu rằng, giữa đôi mình, chút dư âmvẫn đang cháy chưa ngươi lòng
Tàn đêm mất rồi, bước đi người, cất bước đi, anh đi trước đi người ơi
1 2 3 chia đôi lối về »
« Đúng vậy, Hiểu Đồng mày tuyệt đối không được quay đầu lại, khôngthể quay đầu lại nếu không mày sẽ phá hết mọi thứ, mày sẽ bỏ hết tất cảmà chạy đến bên anh ấy. Tuyệt đối không thể quay đầu lại » - Hiểu Đồngvừa đi vừa tự nhủ với bản thân. Nước mắt của cô không còn hòa trong nước mưa nữa mà chảy ngược vào tim lạnh ngắt.
Nép ở một bên tường cô lặng lẽ nhìn Vĩnh Phong, đang dứng dướitrời mưa, ngẩng mặt đón những giọt mưa để xóa tan hình ảnh của Hiểu Đồng trong trái tim cậu rồi lảo đảo đi về. Hiểu Đồng vội vàng chạy lại chỗcũ, cô ra sức bò dưới dất dùng tay tìm kiếm cái vật nhỏ xíu mà cô đã vứt đi.
Trúc Diễm nãy giờ vẫn đứng đó nhìn hai người, cô chạy đến kéo Hiểu Đồng đứng dậy nói :
- Bỏ đi, về nhà đi. Sáng mai hãy tìm nếu không em sẽ bệnh mất.
Nhưng Hiểu Đồng xô Trúc Diễm ra, cô lại tiếp tục bò dưới đất bàn tay lần mò dưới đất tìm kiếm, vừa khóc vừa nói :
- Em phải tìm lại chiếc nhẫn đó, đó là của vĩnh Phong làm cho em, đó là tình yêu của anh ấy dành cho em, em phải tìm lại nó.
Trúc Diễm thấy không khuyên được Hiểu Đồng bèn bò người dưới đấttìm phụ cô. Chẳng biết là mất bao lâu nhưng cuối cùng Hiểu Đồng cũng mòđược cái vật tròn nhỏ đó, cô vui mừng reo lên, nắm chặt nó trong tay :
- Em tìm được rồi, em tìm được rồi.
Nhưng sau đó, cô cảm thấy choáng voáng, đầu óc nặng trịch, mí mắt từ từ khép lại, cô ngã xuống bất tỉnh trong tiếng kêu thất thanh của TrúcDiễm.
Trúc Diễm bê tô cháo nóng hổi đến bên giường Hiểu Đồng khuyên nhủ :
- Em mau ăn chút gì đi, em bị sốt cao như vậy mà không chịu ăn gì, không chịu uống thuốc thì làm sao khỏi bệnh chứ.
- Chị cứ mặc kệ em đi – Hiểu Đồng mệt mỏi nói, mắt cô nhắm ghiền lại.
- Thiên Minh đến đây mà thấy em như vầy lại trách chị mất.
Nhưng Hiểu Đồng cũng không buồn cục cựa.
- Hôm nay Vĩnh Phong sẽ lên máy bay – Trúc Diễm nhìn Hiểu Đồng thở dài nói – Thiên Minh đã đi tiễn cậu ấy.
Vừa nghe xong, Hiểu Đồng bèn ngồi bật dậy, cô định lao xuống giường nhưng bị Trúc Diễm giữ lại :
- Em muốn đi đâu.
- Em muốn ra sân bay nhìn anh ấy lần cuối. Lần này nữa là em sẽ khôngthể nhìn anh ấy được nữa rồi. Em phải đi ra sân bay – Hiểu Đồng bật khóc nói.
- Không được, chị không cho em đi đâu hết, em đang bệnh nặng như vậy – Trúc Diễm kiên quyết nói.
- Em xin chị, chị cho em đi đi – Hiểu Đồng kiệt sức đến nỗi không thể vùng tay ra khỏi tay Trúc Diễm đành khóc năn nỉ cô.
- Muốn chị cho em đi thì em phải ngoan ngoãn ăn hết tô cháo này rồi uống thước cho chị - Trúc Diễm thở dài nói.
- Em sẽ ăn, em sẽ ăn – Hiểu Đồng vội vàng nói, cô bê tô cháo lên nhưngdường như không còn sức nữa, suýt chút nữa đổ tô cháo xuống đất, may màTrúc Diễm chụp kịp.
- Để chỉ đút em ăn.
Hiểu Đồng nhanh chóng nuốt cháo, cô không còn biết được cháo có nóng hay không đến độ Trúc Diễm phải nhắc nhở.
- Coi chừng nóng.
Sân bay…
Vĩnh Phong ôm từng người từng người bạn chia tay. Quốc bảo nhìn Vĩnh Phong đau buồn muốn khóc nói :
- Anh không trở về nữa sao.
Vĩnh Phong cười buồn nói :
- Ừ - Rồi quay sang vỗ vai Thế Nam – Có rảnh thì mọi người qua thăm mình nha.
Thiên Minh nhìn Vĩnh Phong như có điều muốn nói nhưng lại thôi, nhưng rốt cuộc cậu cũng mở miệng :
- Vĩnh Phong ! Cậu nhất định phải trở về, nếu không cậu sẽ hối hận suốt đời, Hiểu Đồng cô ấy…
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa – Vĩnh Phong đã ngắt lời cậu.
Sau đó cậu tạm biệt mọi người và bước vào trong.
Ở một góc tường, Hiểu Đồng che miệng, cắn chặt môi ngăn tiếng khóc, nước mắt cô nhòe ra. Có rất nhiều người quay quanh Vĩnh Phong nhưng côvẫn nhận ra bóng dáng cao gầy của cậu, cho đến khi cậu bước vào bêntrong, cô mới dựa tường khóc nức nở. Trúc Diễm ôm chầm lấy cô chua xót.
- Mình về thôi. Chị ra ngoài gọi xe trước.
Hiểu Đồng gật đầu. Cô đứng im lặng khóc cho đến khi không thể khócđược nữa thì buồn đau vước ra bên ngoài. Tâm trí cô đã theo Vĩnh Phongvào bên trong máy bay. Cô bước đi như người vô hồn. Cô không tìm TrúcDiễm mà cứ đi thẳng ra phía trước một cách vô thức. Cô bước ra bên đường lúc nào không hay biết, đúng lúc một chiếc xe chờ tới, đột nhiên vanglên tiếng kèn inh ỏi, nhưng đầu óc cô nóng dần lên hỗn loạn, cô khôngcòn nhĩ được gì hết, chỉ khẽ quay đầu về hướng chiếc xe kia rồi từ từngã xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]