Đình Ân dẫn bé Đường đi còn lại VĩnhPhong và Hiểu Đồng ở lại. Cả hai còn đang đỏ mặt và e dè với nhau, chưaai dám đến gần ai. Cơn buồn nôn lúc nãy bị lắng xuống giờ đây lại bùnglên, Vĩnh Phong bắt đầu nôn thóc nôn tháo xuống mắt đất. Hiểu Đồng thấygương mặt tái xanh không ngừng ói của Vĩnh Phong thì lo lắng đến gần.
Vĩnh Phong đang trong cơn ói, cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực khó chịu. Một bàn tay nhẹ nhàng đến vỗ nhẹ vào lưng cậu khiến cậu cảmthấy thoải mái hơn rất nhiều. Lát sau cậu không còn cảm thấy muốn óinữa.
Chiếc khăn màu vàng thơm lừng được xếp ngay ngắn chìa trước mặtcậu. Vĩnh Phong đưa tay ra cầm lấy nhưng không chỉ chiếc khăn mà còn cảbàn tay nhỏ nhắn của người trước mặt. Nhưng Hiểu Đồng lập tức thu taylại, cô quay người đi chỗ khác không muốn nhìn vào ánh mắt của VĩnhPhong. Bởi vì mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy thì cô luôn thấy bản thân trờnên mềm yếu, không thể tự chủ được trước ánh mắt quyến rũ chết người đó.
Nhíu mày một cái, Vĩnh Phong lặp tức giả vờ ho sặc sụa, Hiểu Đồngmắc bẫy ngay lặp tức. Cô cứ tưởng Vĩnh Phong sau cơn ói làm khô cổ họngdẫn đến ho nhiều như thế, liền quay lại giúp Vĩnh Phong vuốt ngực ngănchặn cơn ho. Vĩnh Phong gian xảo đâu ngu dại gì mà bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Lập tức nắm chặt tay Hiểu Đồng không buông. Hai người ở vào thế giằng co nhau, kẻo kéo người giữ. Vĩnh Phong nhìn gương mặt bựctức, đôi môi cong lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-de-em-yeu-anh-lan-nua/2977810/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.