Khi những tia nắng rọi sáng khắp căn phòng, Hiểu Đồng cũng vừa tỉnh giấc. Lâu lắm rồi, cô mới có một giấc ngủ sâu như thế này.
Sự mệt mỏi vẫn còn bao quanh mình nên dù đã tỉnh Hiểu Đồng vẫnkhông tài nào mở mắt ra được. Dường như mọi sức lực đều tan biến mất.
Cô đang nằm trên một cái niệm êm ái, chiếc chăn đắp trên mình côthật mềm mại. Hiểu Đồng cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang gần bênmình. Ai đó đang ngắm nhìn cô ngủ, hình như người đó đã ngồi ở đây rấtlâu. Bàn tay ấm áp vuốt ve những lọn tóc rũ trên mặt cô, khiến trái timcô run nhè nhẹ như những điệu nhạc trầm lắng.
Cả người Hiểu Đồng thấy nóng lên với những cảm giác lạ này, cô bèn mở mắt.
Người đầu tiên cô thấy là Vĩnh Phong, anh đang nhìn cô, vẫn cáinhìn thường khiến cô bối rối. Hiểu Đồng cắn nhẹ bờ môi nhìn ngắm xungquanh.
Một căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là căn phòng hồinhỏ của cô, nhưng giờ đây nó đã trở thành nhà của Vĩnh Phong.
- Tỉnh rồi à – Giọng hơi khàn khàn, Vĩnh Phong hỏi.
- Sao em lại ở đây?
Nhưng Vĩnh Phong không trả lời mà ân cần hỏi:
- Em đói không? Ăn chút cháo nha.
- Không cần – Hiểu Đồng bật dậy, định bước xuống nhưng cô đã không cònsức nữa rồi. Cô suýt chút lại ngã nếu Vĩnh Phong không kịp giữ lấy cô.Cậu đặt cô nằm xuống dưới.
- Bác sĩ đã khám cho em rồi. Em chỉ bị cảm nhẹ và kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-de-em-yeu-anh-lan-nua/2977779/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.