Sau một hồi thuyết phục đầy nan giải em cũng chịu cho tôi tới gần. Tôi ôm chặt lấy em, tự nhủ sẽ ko làm em phải khóc thêm lần nào nữa. Tôi đưa em về nhà, tạm thời tôi sẽ thường xuyên qua đón em. Nhà trọ nơi tôi ở ko tiện để em tới ở vì một phần có bạn sống cùng.
Trước khi vào nhà em níu tay tôi, đôi mắt đượm buồn: " Anh sẽ ko bỏ rơi em chứ? "
" Ko, anh thề "
Tôi mỉm cười, ôm em, vỗ về em, dặn dò: " Mau vào nhà đi kẻo lạnh "
Thỉnh thoảng sau giờ làm việc Nga thường rủ tôi đi tụ họp với bạn bè, toàn là những đứa học cùng cấp ba. Nếu như mọi khi sẵn tính " nhiệt tình " tôi sẵn sàng đi tuy nhiên chuyện của em xảy ra, ngoài giờ học và giờ làm, tôi quyết định dùng thời gian còn lại cho em.
Tôi xin lỗi Nga: " Dạo này anh bận quá nên xin phép ko tham gia "
Ban đầu Nga ko chịu, cô ấy liên tục hỏi lý do vì sao tôi bận, sau đó còn gọi cho lũ bạn thuyết phục tôi. Cuối cùng biết tôi ko đi, cô ấy mặc dù vẫn hậm hực nhưng cũng đành để tôi đi.
Tối hôm nay là buổi họp mặt lần đầu ko có tôi, ko khí vẫn diễn ra rất bình thường cho tới khi thằng Cường tới. Nga lúc ấy đã ngà ngà say, cô ấy túm lấy tay Cường, than khóc: " Tại sao Hiếu lại đối xử với tớ như vậy. Tớ một lòng muốn quay lại với anh ấy nhưng lần nào Hiếu cũng từ chối tớ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-co-nguoi-tot-hon-thay-anh-yeu-em/24151/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.