Mấy ngày ko gặp em, tôi nhớ em vô cùng nhưng tôi chẳng thể liên lạc với em. Đến khi nhớ em da diết, tôi quyết định tới nhà em. Đứng trước cổng nhà em, tôi thấy bên trong đỗ rất nhiều xe máy. Tiếng đồ vỡ trong nhà phát ra, hoảng quá tôi lao vào. Bên trong là hàng tá người bâu xâu vào em, còn em một thân một mình chống cự, cơ thể em vốn yếu ớt từ nhỏ do vậy em hoàn toàn bất lực.
" DỪNG TAY " Tôi chen vào chỗ em, đau đớn ôm em, che cho em khỏi những cánh tay xấu xa đang chà đạp em. Mặc dù đa phần là phụ nữ nhưng họ đều là nông dân, người lao động vì vậy sức họ rất khoẻ. Tôi bất lực dùng cả cơ thể mình ngăn chặn những cú đấm nặng như tạ của bọn họ.
Khi tôi đã mệt lự người thì bọn họ cũng chịu dừng lại tuy nhiên bọn họ đã cảnh cáo em: " Liệu hồn đấy, nếu bố cô ko cho chúng tôi câu trả lời thích đáng thì lần sau ko còn là cảnh cáo nữa đâu " Bọn họ đi khỏi, tôi vội vàng hỏi han em. Chỉ thấy em nước mắt đầm đìa, hỏi cái gì cũng ko trả lời. Rồi em gục đầu vào người tôi khóc nức nở, có cảm giác em đã dồn nén những ấm ức, tủi hờn từ rất lâu và bây giờ mới có cơ hội bộc phát.
Bây giờ là hơn 11h30 đêm, vậy mà em vẫn nhốt mình trong phòng. Dù tôi gọi, gõ ko biết bao nhiêu lần em vẫn ko trả lời. Hết cách tôi dựa lưng vào cửa, tự hứa với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-co-nguoi-tot-hon-thay-anh-yeu-em/24149/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.