Con đường núi cô đơn, hai bên đường là những hàng cây xanh mướt, gió thổi qua lá cây, tiếng kêu xào xạc, hơi nóng của buổi chiều dường như đã giảm đi một chút.Màu đỏ của mặt trời chiều muộn ôm trọn cả đất trời, Doãn Đường Diêu đứng trong ánh nắng, mái tóc màu hạt dẻ ngang ngạnh, nhưng lại được ánh nắng chiều muộn chiếu thành vẻ dịu dàng.
"Cô đến đây làm gì?! "
Giọng nói anh hung tợn, trong mắt đầy hỏa khí.
Tiểu Mễ ngơ ngác ngồi trên mặt đất, đầu gối cô chầm chầm đứng thẳng lên, khuôn mặt rạng rỡ, trong đôi mắt đen láy dường như có sương mù, cô yên lặng nhìn anh, đôi mắt không nhấp nháy, có chút thất thần, có chút trống rỗng, dường như nghe không hiểu anh nói cái gì.
"Tôi hỏi cô đến đây làm gì?! "
Doãn Đường Diêu hét lên, tức giận nắm chặt bàn tay.Đã nói không muốn gặp cô, nhưng cô lại vẫn cứ đến, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn thấy bóng dáng đi bộ của cô trên con đường núi, lúc đầu anh định không mở cửa cho cô, kể cả cô có đợi bao nhiêu lâu trước cửa cũng không cho cô vào, nhưng mà, cô lại đột nhiên không đi nữa, như người mất hồn ngồi bên đường, cúi mặt ôm chặt đầu gối không biết có phải đang khóc hay không, anh vẫn không thèm quan tâm, tuy nhiên, cô lại ngồi đó hai giờ liền!
Cô ta đang giở trò gì đây?!
Doãn Đường Diêu nắm chặt vai cô, kéo cô dậy, trừng mắt nhìn:
"Này! Nói đi chứ! "
Bị anh cầm vai lắc mạnh, Tiểu Mễ dường như dần dần tỉnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-co-mot-thien-su-thay-anh-yeu-em/127665/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.