Nước từ trong vòi phun được ánh nắng chiếu chói lòa, tiếng nước phun ào ào, mang theo âm thanh tiết tấu mạnh mẽ. Bởi vì là thời gian giữa trưa, mọi người trên quảng trường không có bao nhiêu. Doãn Đường Diêu ngồi trên ghế băng, anh duỗi tay đặt lên ghế.Na Lộ khoác tay anh, ngẩng đầu lên nói với Tiểu Mễ: "Xin lỗi nhé, hôm nay là ngày hẹn hò của bạn và Diêu, đáng nhé mình không nên xuất hiện.Nhưng mà....Diêu nói rằng anh ấy rất nhớ mình....mình.....mình đành phải....." Trên ghế băng đã không còn thừa ra để cho Tiểu Mễ có thể ngồi xuông.Cô đứng đó, chiếc váy xanh cô mặc dưới ánh nắng càng trở nên mỏng manh. "Không sao."Tiểu Mễ ngắt lời, liếc nhìn Doãn Đường Diêu, "thế thì mình đi trước đây, hai người vui chơi thoải mái nhé."Nói xong, cô quay người bước đi, trong tim dường như bị một vật sắc nhọt đâm vào. Một bàn tay kéo cô lại! Doãn Đường Diêu đặt tay lên vai cô: "Không vui à?" Tiểu Mễ thở mạnh, lắc đầu: "Không." "Thế thì, cô rất vui?" "Vâng." Doãn Đường Diêu ngẩng đầu cười lớn:"Tôi đem cô gái khác đến chỗ hẹn hò với cô, cô lại rằng cô vui?Tiểu Mễ, trên đời này còn có người khác giả dối hơn cô không?" "Có."Tiểu Mễ nói. Doãn Đường Diêu ngạc nhiên. Nụ cười của Tiểu Mễ đẹp như thiên thần:"Em không giả dối.Chạy mười nghìn mét, viết bài luận, đều là để cho anh vui.Lúc đi chơi cũng vậy, anh thích chiếc váy này, mặc dù rất lạnh em cũng mặc vì anh.Anh thích Na Lộ, muốn ở bên cạnh cô ấy, thế thì anh cứ ở cô ấy.Chỉ cần anh vui, tại sao em lại không vui?" "Thật lạnh." Na Lộ trừng mắt nhìn Tiểu Mễ, trong lòng nghĩ.Ồ, Dương Khả Vi luôn nói rằng cô nói chuyện thô bỉ, nhưng như thế này còn thô bỉ gấp trăm lần. "Được! Doãn Đường Diêu gật đầu, "Cô nói rất hay, rất cảm động."Anh ta kéo cô ôm vào lòng. Doãn Đường Diêu tay trái ôm Na Lộ, tay phải ôm Tiểu Mễ, cười lớn:"Thế thì 3 chúng ta cùng nhau hẹn hò nhé, thật vui! " Hôm đó, tất cả mọi người trên quảng trường đều trợn tròn mắt nhìn.Một thanh niên lại ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật ôm hai cô gái! Thanh niên bây giờ, thật là khác người. "Diêu, cảm ơn anh, bữa trưa rất ngon, em thích nhất món canh cá biển, ồ....vừa tinh tế vừa thơm ngon! "Na Lộ ngọt ngào nói với Doãn Đường Diêu. "Thích thì lần sau đi tiếp." "A! "Na Lộ vui vẻ , rất thích nhà hàng Pháp này, kiến trúc cửa hàng, không khí, đồ ăn, phục vụ đều là cao cấp. "Tiểu Mễ, bạn ăn chưa?"Cô giả vờ thân thiện hỏi Tiểu Mễ. "Chưa." Bụng cô đang sôi lên.Trên trán Tiểu Mễ phảng phất chút mồ hôi. "À, như thế thì làm thế nào đây?"Nhưng mà chúng mình đã ăn rồi."Na Lộ cười.... Tiểu Mệ nhìn ra xa thấy một siêu thị, đứng dậy, nói:"Mình đi mua cái bánh mỳ ăn được rồi."Bắt buộc phải ăn cái gì đó, không thì không chịu được, cô không muốn xấu mặt trước anh. Doãn Đường Diêu ngồi trên ghế băng. Anh không nói gì, sâu trong mắt hiện lên một ánh nhìn khó đoán. "A, Diêu, em đột nhiên rất muốn ăn kem! "Na Lộ nói.Rồi cô quay sang Tiểu Mễ, "Nhưng mà.....mình không muốn đi mua, cũng không muốn Diêu đi mua cho mình......Nhưng mà.....mình rất thèm....Tiểu Mễ....." Tiểu Mễ nhắm mắt lại: "Được, mình mua giúp bạn." "Cảm ơn! Cửa hàng ở bên kia! "Na Lộ chỉ tay, cửa hàng kem ơ phía bắc quảng trường, còn siêu thị có bán bánh mỳ lại ở phía nam quảng trường, "nhanh quay về nhé, mình rất muốn được ăn ngay lập tức." Ánh nắng giữa trưa chẳng ấm áp chút nào. Kem cầm trong tay thật lạnh. Khi Tiểu Mễ dùng tốc độ nhanh nhất để mua kem mang về, cái lạnh làm cô rét run người.Nhưng Doãn Dường Diêu và Na Lộ lại không có ở đó, 2 người đứng cạnh vòi phun nước ngắm nước phun lên. "Xin lỗi, kem mình không muốn ăn nữa, "Na Lộ nói, "hay bạn ăn đi, không phải bạn rất đói à? "Ừ." Tiểu Mễ cúi đầu xuống nhìn chiếc kem, bước đến, vứt chiếc kem vào thùng rác. Na Lộ tỏ vẻ tức giận, nhìn Doãn Đường Diêu.Cuối cùng cô cũng nhịn được, quay sang nói với anh:"Vòi phun nước là nơi lãng mạn nhất nhỉ." Doãn Dường Diêu tỏ vẻ không quan tâm. Na Lộ tiếp tục nói:"Nghe nói chỉ cần ném tiền xu xuống bể nước, sau đó ước nguyện, nguyện vọng sẽ trở thành sự thật." Doãn Đường Diêu vẫn vậy. "Diêu, anh không tin à?", "Rất nhiều người tin vậy đó, cho nên ở mỗi vòi phun nước đều có tiền xu dưới đáy." "Tiền xu, trị giá nhất là một tệ nhỉ." "Vâng." "Như vậy có thể nói, những ước nguyện đó chỉ đáng giá một tệ thôi." Na Lộ cứng họng. Doãn Đường Diêu vẫn tỏ vẻ không quan tâm:"Ước nguyện chỉ đáng giá một tệ, có thực hiện được hay không chẳng quan trọng." "Không nên nói như vậy." Tiểu Mễ nhìn vòi phun nước, ánh nắng chiếu thật đẹp. "Khi đồng tiền xu chìm vào trong nước, giống như một ước nguyện đẹp đẽ được cất giấu đi.Khi có ánh nắng, tiền xu dưới đáy nước sẽ phát sáng, khi nước phun lên, cũng giống như ước nguyện trong đồng tiền xu đang cất tiếng hát.Hoặc là, chỉ có tiền xu là không thể làm cho ước nguyện thành hiện thực.Nhưng mà, khi anh ném đồng xu vào trong bể nước là có hy vọng, vì niềm hy vọng đó, anh sẽ nỗ lực cố gắng, sau dố, ước nguyện sẽ thật sự được thực hiên." Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô, cười nhạt: Thế à?Thế thì tôi cũng ước một điều vậy." Anh ta đưa tay vào túi quần lục, nhưng trong túi chỉ có chi phiếu và thẻ ngân hàng.Na Lộ vội vàng lục tìm trong túi xách của mình:"Em có, em đưa cho anh." Doãn Dường Diêu ngăn tay Na Lộ lại, đưa tay gỡ chiếc khuyên kim cương trên mũi xuống, vung tay ném xuống vòi phun nước. "Diêu! Kim cương...." Na Lộ kinh ngạc, từ khi cô biết Doãn Đường Diêu, anh luôn đeo chiếc khuyên đó, 3 năm không hề tháo nó ra. "Ước nguyện bằng kim cương có thể thực hiện chứ?"Doãn Đường Diêu hỏi Tiểu Mễ. "Chỉ cần cố gắng, ước nguyện nào cũng có thể thực hiện được." "Tôi không tin." "Lúc đầu, em cũng không tin, cho đến khi ông trời cướp đi hạnh phúc của em, làm cho cuộc sống của em trở nên vô ý nghĩa, rồi lại âm thầm trả lại cho em một kỳ tích." Na Lộ không thể chịu được cảnh Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ nói chuyện với nhau như không có cô ở đó, cô vội vàng khoác chặt tay anh, ngọt ngào nói với Tiểu Mễ: "Ừ, mình tin tưởng kỳ tích sẽ đến với bạn, bởi vì rất ít gặp con gái mặt dày như bạn.Cả ngày bám theo Diêu, làm những việc vô nghĩa, có phải bạn đang cố gắng hy vọng bạn có thể thực hiện được ước nguyện tiếp cận Diêu không?" Doãn Đường Diêu ôm cô, hôn lên má:"Ghen à, có con gái điên cuồng yêu anh, em nên cảm thấy tự hào chứ." Na Lộ cười:"Làm gì có, người ta chỉ cảm thấy Tiểu Mễ quá điên cuồng, sợ cô ấy bị thần kinh thì chết, nhỡ làm hại đến anh thì sao! "Quay đầu lại, cô nhìn Tiểu Mễ, "Phải không, Tiểu Mễ?" Tiểu Mễ cắn chặt môi:"Xin lỗi." "Xin lỗi cái gì?"Na Lộ ánh mắt lạnh lùng, "Thế thì sau này bạn đừng theo đuổi Diêu nữa, bạn bạn không biết rằng như thế rất đáng ghét à, bạn không có lòng tự trọng ư?Bạn không cảm thấy xấu hổ à?" Tiể Mễ nhắm mắt. Cô nói không nên lời, cô biết rằng bản thân rất đáng ghét, nhưng mà, cô chỉ muốn---ở bên cạnh anh. Doãn Đường Diêu nhìn Tiểu Mễ, đột nhiên ôm cô vào lòng, nói nhỏ vào tai cô:"Cô thích tôi?" Tiểu Mễ sững người. "Cho tôi biết, cô thích tôi nhiều như thế nào?"Nụ cười Doãn Đường Diêu đầy khinh miệt. Câu nói này..... Nước mắt Tiểu Mễ trào ra. "Em mãi mãi yêu anh.Kể cả khi anh không yêu em nữa, kể cả khi anh quên em đi, kể cả khi em không còn trên thế gian này nữa, em sẽ vẫn yêu anh." Cô nhẹ nhàng nói. "Bốp---" Một cái tát thẳng vào mặt Tiểu Mễ. Na Lộ quát:"Nói không biết xấu hổ, cô lại càng không biết tự trọng! " Doãn Đường Diêu cũng sững người, anh ta xoa nhẹ lên vai cô, sau đó, anh ta khôi phục nụ cười nhẹ:"biết vừa rồi tôi dùng kim cương ước nguyện điều gì không?" Mặt Tiểu Mễ vừa đau vừa buốt, cô bắt đầu ho, chút sức lực cuối cùng đang dần dần biến mất. "Tôi ước, cô sẽ không theo đuổi tôi như thế này nữa."Anh ác ý hôn lên tai cô, nhẹ giọng nói, "Con gái như cô, thật đáng sợ." Tiểu Mễ sắc mặt xanh xao. "Nhưng mà, bây giờ tôi có chút hối hận rồi----"Doãn Đường Diêu lấy tay lau nước mắt cho cô, rồi đưa lên miệng nếm thử, ừ, lạnh lạnh, mặn mặn, "được người khác yêu mạnh mẽ như vậy, cảm giác thật mới lạ, nếu không thì, chúng ta thử hẹn hò một thời gian xem sao." "Diêu! " Na Lộ hét lên, một chút khí chất của gái nhà lành cũng không còn. "Nhưng mà, làm sao đây, "Doãn Dường Diêu nụ cười đểu giả, "Chiếc khuyên kim cương đã rơi vào trong nước, tôi lại không muốn cái ước nguyện đó nữa." Tiểu Mễ quá mệt đến mức khó nghe rõ những lời anh nói. "Giúp tôi tìm lại cái khuyên, "Anh hôn lên làn môi xám xịt của Tiểu Mễ, "Tìm lại được cái khuyên, tôi sẽ hẹn hò với cô 1 tháng." "Diêu! Anh nói gì vậy?"Na Lộ lại hét lên. Tiểu Mễ chầm chậm ngẩng đầu lên, ngước nhìn anh, làn môi thâm tím:"Không cần, em không cần làm bạn gái của anh, chỉ cần anh vui, chỉ cần anh cho em ở bên cạnh anh, em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi." Doãn Dường Diêu nhếch mép:"Ồ?Chỉ nghe thấy phải vào bể nước tìm cái khuyên cô đã sợ hãi rồi à, không phải cô có thể làm tất cả vì tôi sao, chỉ cần tôi vui.Thế thì đi tìm lại cái khuyên đi." Na Lộ nhìn Doãn Đường Diêu, rồi nhìn xuống bể nước, đột nhiên hiểu ra anh đang muốn làm gì, không nhịn được cười:"đúng rồi, Tiểu Mễ nhanh lên, bạn có thể làm tất cả mà, vào bể nước này thì có đáng gì?" Bể nước rộng phải đến 20 mét. Vòi phun nước đang phun lên từng đợt mạnh mẽ. Nước rất sâu. Doãn Đường Diêu dáng người cao cao, khuôn mặt đẹp trai, dưới ánh nắng toát lên một mùi vị lạnh lẽo. Anh nhấc vai cô lên: "Sao vậy, sợ nước quá lạnh, không muốn đi à?Cô yêu thôi cũng chỉ có vậy thôi à?" Tiểu Mễ nắm chặt tay, sắc mắt cô xanh xao còn tiếng nói yếu ớt như lụa. "Tìm thấy chiếc khuyên, anh sẽ vui chứ?" "Ừ, tôi sẽ rất, rất vui."Doãn Đường Diêu lạnh lùng, ánh mắt thậm chí còn không thèm nhìn cô. .............. ......... Anh nắm lấy khủyu tay cô dùng sức lay mạnh, ánh mắt ác hiểm. "Em muốn nhìn thấy tuyêt! " "Tuyết?" Anh cười khổ sở.Tháng tư ánh nắng tràn đầy, bây giờ thì kiếm đâu ra tuyết đây? "Em muốn nhìn thấy tuyết mà, "Cô hưng phấn nói, "Để tuyết nhẹ nhàng bay, bay lượn xung quanh em, khắp trời đất đều là tuyết, em ở trong tuyết nhắm mắt lại đưa tay ra hứng tuyết rơi....sẽ rất lãng mạn đúng không?! " "Tiểu Mễ, em lại xem phim truyền hình nào rồi?" "Bản tình ca mùa đông! Bae Jong Joon ở trong tuyết......anh ấy mỉm cười.....Wow, thật đẹp thật quyến rũ! " Anh luôn biết.Mỗi lần cô xem cảnh tượng đẹp nào trong phim Hàn Quốc, là cô muốn bắt chước bằng được, cô nói như vậy có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu trong câu chuyện. "Mặc kệ, em muốn nhìn thấy tuyết.....Dực....."Cô lại nũng nịu đòi anh, "Được không.......năn nỉ anh đấy...." "Đợi sau khi tốt nghiệp, anh đưa em đến Thụy Sỹ xem tuyết rơi được không?Nghe nói tuyết ở đó rất đẹp."Anh dịu dàng nói. "Không! "Cô nhịu môi, "Người ta muốn xem bây giờ cơ! " "Tiểu Mễ...." "Dực......"Cô nài nỉ, "được không, năn nỉ anh đấy, Tiểu Mễ biết rằng Dực vĩ đại của cô có thể làm được bất cứ điều gì! Tiểu Mệ sùng bái Dực nhất! " "Nhìn thấy tuyết, em sẽ vui chứ?"Anh cười thở dài. "Vâng! Vâng! "Cô gật đầu lia lịa, "Em sẽ rất, rất vui! "Hai mắt cô sáng lên, ôm chặt hai cánh tay anh, "Dực, anh có cách rồi đúng không?Wow, em biết là Dực yêu Tiểu Mễ nhất! Dực có thể làm tất cả vì Tiểu Mễ! " Sân trường Thanh Viễn tràn ngập ánh nắng. Tiếng cười cô vang lên, ánh mắt anh tràn đầy là chiều chuộng, hai người cười ôm lấy nhau, tưởng như tất cả ánh nắng đang chiếu lên hai con người đó. Sinh viên Thanh Viễn mặc dù đều biết là anh và cô là một đôi nổi tiếng nhất trong trường, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không nhịn được ngước nhìn. Khuôn mặt cô hồng hào tràn đầy sức sống. Anh nhìn cô, rồi bất chợt hôn nhẹ lên môi cô.Cô sững người, khuôn mặt cô càng đỏ hồng hơn.Anh mỉm cười, rồi nắm lấy tay cô chạy nhanh trên con đường rừng trong trường. Chạy qua sân vận động. Chạy qua hồ Kính Minh. Chạy qua Viện Giao Lưu nhập văn học thuật. Anh dừng lại, mỉm cười:"Nhìn kìa, hoa Anh Đào." Đây là con đường hoa Anh Đào trong trường.Đang là mùa hoa nở.Sắc hoa trắng toát như tuyết.Khi gió nhè nhẹ thổi qua, cánh hoa bay bay, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp. Hoa Anh Đào thật đẹp..... Hoa Anh Đào trắng toát rơi giống hệt tuyết..... Tiểu Mễ giơ hai tai ra, nhắm mắt lại, mỉm cười. Trong tuyết hoa Anh Đào, cô giống như một thiên thần. "A! Dực đang ở trên cây! " Tiểu Mễ mở mắt ra, a, cô nhất thời mỉm cười, nụ cười tươi sáng hơn cả hoa Anh Đào.Thì ra Dực trèo lên cây rung mạnh, làm cho cánh hoa rơi xuống. Anh mỉm cười với cô, ánh mắt đầy trìu mến. Từng đợt, từng đợt hoa Anh Đào rơi xuống làm cho Tiểu Mễ dường như trở thành công chúa hoa Anh Đào xinh đẹp nhất. Còn Bùi Dực----- Vì trèo lên cây phá hoại nên bị kỷ luật. "Em vui là được." Anh từ trong phòng bảo vệ đi ra, ôm lấy cô đang đứng đợi ở đó, mỉm cười nói. ...... .......... Cuối tháng 5 nhưng ánh nắng lại lạnh lẽo bất thường, trong không khí ngập tràn hơi lạnh, Tiểu Mễ mặc chiết váy xanh mỏng manh, cơ thể cô đang run lên, cô cố gắng để không ho thành tiếng, sắc mặt cô trắng bệch như giấy. Cô nhìn Doãn Đường Diêu. 2 tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng để hít thở, để cho không khí đi sâu vào trong tim.Chỉ cần cô lấy được chiếc khuyên trong bể nước, anh sẽ rất vui chứ?Nụ cười lại nở trên môi Tiểu Mễ, sau đó, hơi thở của cô trở nên rất nhẹ.Như thế, hãy làm cho anh ấy vui...... "Có người nhảy xuống bể nước! " Mọi người trên quảng trường kinh ngạc! Chỉ nhìn trong làn nước sâu 1 mét, một cô gái mặc váy xanh đang vất vả tìm kiếm, nước từ vòi phun vào người cô, chiếc váy ướt đẫm, dinh chặt lên người cô gái.Thân thể cô đang run lên vì lạnh, run đến mức làm cho mọi người cảm thấy cô sẽ gục xuống ngay lập tức. Dưới ánh nắng. Trong bể nước. Cô gái bị vòi nước lạnh lẽo phun vào. Thân thể yếu ớt của cô gái giống như ngọn cỏ đang bị mưa dày xéo.Cô cúi xuống, cố gắng tìm kiếm gì đó ở dưới nước, một chút một chút, cô tìm kiếm rất tỉ mỉ. Nước..... Rất lạnh, rất lạnh... Tiểu Mễ trước mắt đã không còn nhìn thấy gì, ánh nắng mờ ảo, làn nước cũng mờ ảo, khắp nơi là nước, khắp nơi lạnh lẽo.Cô chỉ dùng ngón tay mò tìm dưới đáy nước, cái khuyên nhỏ bé, mày ở đâu, ra đây đi.Hơi thở cô khó nhọc, làn nước lạnh lẽo đang lấy dần đi chút hơi sức cuối cùng của cô. Cái khuyên nhỏ bé, mày ở đâu...... Tiểu Mễ lại cúi xuống kiếm tìm....... Khi Tiểu Mễ nhảy vào bể nước, vòi nước phun lên một đóa hoa nước. Hoa nước làm ướt đẫm bàn tay Doãn Đường Diêu. Trong bể nước, Tiểu Mễ cuối cùng cũng đứng thẳng lên, cô vẫy tay, hoa nước trên không trung phun lên trong suốt rồi rơi xuống.Cô vẫy tay với anh, nói điều gì đó, nhưng tiếng nước quá lớn, nghe không rõ ràng. Doãn Đường Diêu đi lên phía trước. Anh vẫn không hiểu được mình rốt cuộc đang làm cái gì, thì đã đi vòng đến bên cạnh vòi phun nước, đưa tay ra đỡ lấy Tiểu Mễ đang ướt đẫm người. Tiếng nước phun ào ạt. Tiểu Mễ đứng trước mặt anh, cô trông tội nghiệp giống như một con cá vừa nhảy ra khỏi nước. Bàn tay Doãn Đường Diêu vẫn giơ ra. Nhìn tay anh, cô sững người, ngẩng đầu lên, nụ cười yếu ớt nở trên môi cô.Sau đó, cô cũng giơ tay ra---- Hai bàn tay nắm lấy nhau..... Ngón tay tiếp xúc ngón tay.... Ngón tay cô lạnh buốt..... Ngón tay anh nóng hổi....... Ngay lúc đó, Tiểu Mễ đột nhiên ngã xuống nước..... ° ° ° Trong bệnh viện đông đúc người, hành lang lộn xộn.Các bác sỹ y tá đi đi lại lại, nhìn người bệnh đi đi lại lại, người thăm bệnh đi đi lại lại, giường bệnh đẩy qua đẩy lại.Uy Quả Quả và Thành Quyên vội vã chạy đến bệnh viện, đến tầng 3. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra! "Tiểu Mễ! " Uy Quả Quả hét lớn.Đột nhiên nhận được điện thoại nói Tiểu Mễ trong bệnh viện, bảo họ đến, không nói rõ tại sao lại ở trong bệnh viện, cũng không nói rõ tình hình thế nào, điện thoại đã ngắt.Vội vàng chạy đến bệnh viên, cô và Thành Quyên đến mức không nói với nhau được câu nào. Đóng cửa lại, Thành Quyên nhìn không thấy bác sỹ trong phòng bệnh, cũng không có thiết bị cấp cứu khẩn cấp, trong lòng đôi chút yên tâm, biết rằng tình hình của Tiểu Mễ cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Uy Quả Quả vội đến bên Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ! Tiểu Mễ! Bạn thế nào rồi?! " Tiểu Mễ yên lặng nằm trên giường bệnh, mái tóc ngắn của cô vẫn còn đôi chút nước, sắc mặt xanh xao, đôi môi tím ngắt, cô nặng nề ngủ, bàn tay trái nắm rất chặt. "Nói nhỏ chút, cô ấy đang ngủ." Thành Quyên nhẹ giọng nói, rồi kéo Uy Quả Quả từ bên cạnh giường bệnh ra xa một chút. "À." Uy Quả Quả liếc nhìn Tiểu Mễ, rồi nhẹ nhàng lùi ra xa.Hy vọng không không ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi. Phòng bệnh yên lặng trong giây lát. Trong không khí dường như chỉ có hơi thở yếu ớt của Tiểu Mễ. Ánh mắt của Uy Quả Quả từ giường bệnh dịch chuyển, rồi kinh ngạc nhận ra, thì ra trong phòng bệnh còn có một người khác nữa! Doãn Đường Diêu đứng ở góc tường, cách Tiểu Mễ khoảng ba, bốn mét.Bàn tay anh đút túi quần, ánh mắt không có biểu cảm gì. Uy Quả Quả xông đến, chỉ tay về phía anh:"Đúng rồi, hôm nay Tiểu Mễ đi chơi với bạn phải không?Bạn lại làm điều gì khiến cô ấy phải vào bệnh viện thế này?! " Doãn Đường Diêu không quan tâm. Uy Quả Quả tiếp tục hét lên:"Này! Tiểu Mễ tốt với anh như vậy, thay anh chạy mười nghìn mét, giúp anh viết bài luận, chiếc váy mỏng như vậy anh đưa cô ấy cũng mặc.....anh không biết là cô ấy đang bị bệnh à?Cô ấy đang sốt cao, sốt ba mươi chín độ! Tôi không cho cô ấy đi, nhưng cô ấy vẫn cứ đi, còn nói là sợ anh phải đợi, chưa đến mười giờ đã đi rồi! Nói đi! Anh rốt cuộc đã làm gì hại cô ấy đến nông nỗi này! " "Quả Quả! " Thành Quyên nói với cô phải nói nhỏ.Doãn Đường Diêu là một kẻ hết thuốc chữa, điều này cả trường Thánh Du đều biết.Hy vọng Tiểu Mễ qua lần này sẽ không như vậy nữa. Uy Quả Quả nhịn giọng.Chết thật, tức giận lại quên hết rồi.Cô lại trừng mắt nhìn Doãn Đường Diêu. Doãn Đường Diêu vẫn lạnh lùng, anh ta không nhìn Uy Quả Quả, dường như cũng chẳng nghe thấy cô nói gì. Đột nhiên---- Anh đứng thẳng dậy, đi đến bên giường bệnh. "Này! Anh làm gì vậy! " Uu Quả Quả vội vàng giơ tay ngăn anh lại.Lại muốn làm điều gì hại đến Tiểu Mễ đây?Doãn Đường Diêu đẩy tay cô ra, đi đến bên Tiểu Mễ. "Tỉnh rồi à?" Giọng nói anh vẫn lạnh lùng. Uy Quả Quả cũng vội vàng đi đến, cúi đầu nhìn.À, Tiểu Mễ yên lặng nằm đó, cô dần dần mở mắt, có vẻ vẫn rất mệt mỏi. Tiểu Mễ cố gắng ngồi dậy, ánh mắt quay sang nhìn Uy Quả Quả và Thành Quyên: "Cảm ơn các bạn, mình không sao." Uy Quả Quả lo lắng, vội vàng ấn cô nằm xuống, hét:"Sao lại không sao?Không sao mà lại vào bệnh viện à! Cho chung mình biết, Doãn Dường Diêu đã làm gì với bạn?" "Không sao.Mình không sao mà." Tiểu Mễ nở nụ cười yếu ớt.Sau đó, ánh mắt cô nhìn Doãn Đường Diêu. Nụ cười cô đẹp như thiên sứ. Giọng nói rất, rất yếu ớt, cô nói với anh---- "Em tìm thấy rồi." Cô vất vả giơ bàn tay trái ra, một cái khuyên kim cương..... Doãn Dường Diêu nhìn cái khuyên. Cái khuyên trong bàn tay cô dột nhiên phát sáng rực rỡ! ° ° ° Khi Bùi Ưu chuẩn bị về nhà, nhìn thấy cửa của nhà bên cạnh vẫn mở, còn bên trong u ám không bật đèn. Bùi Ưu gõ cửa rồi bước vào, vừa bước đi vừa hỏi:"Mẹ Doãn?Diêu?Có ai ở nhà không?" Không có ai trả lời. Phòng khách yên tĩnh dường như không có ai cả. Khi ánh mắt của Bùi Dực dần dần thích nghi với bóng tối, anh nhìn thấy Doãn Đường Diêu đang nhắm mắt ngồi trên ghế sofa. Bùi Ưu bước đến, ngồi bên cạnh anh, khoác vai anh:"Này, đang nghĩ gì thế."Rất ít khi nhìn thấy Diêu thế này. Doãn Đường Diêu bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy Bùi Ưu-người bạn lớn lên cùng với anh. Bùi Ưu tỉ mỉ dò hỏi anh:"Nghe viện trưởng nói, hôm nay cậu đến bệnh viện?" "Ừ." "Ái chà, chuyện lạ nhỉ, "Bùi Ưu vuốt mũi cười cười, "Cậu không phải là có chết cũng không vào bệnh viện à?Sao hôm nay lại tự mình đến đó vậy." Doãn Đường Diêu quay sang, biểu cảm có chút lúng túng. "Nghe nói, cậu bế một cô gái đến đó, có vẻ rất lo lắng, hét lớn ra lệnh viện trưởng Nhiệm phải đích thân khám bệnh cho cô gái."Bùi Ưu cười thành tiếng:"Diêu, có phải yêu rồi không, chúc mừng, chúc mừng." "Viện trưởng Nhiệm thật lắm mồm! "Doãn Đường Diêu nói. "Cô gái đó là ai?Hôm nào cho mình gặp nhé, ái chà, có thể làm cho công tử Diêu lo lắng như vậy."Bùi Ưu hài hước đùa. "Không phải.Cô ta chỉ là một người điên." Giọng nói Doãn Đường Diêu có vẻ buồn buồn. "Người điên?"Bùi Ưu lại càng tò mò.Là người điên như thế nào, có thể làm cho Diêu xấu hổ và lo lắng như thế này. Doãn Đường Diêu lại im lặng. Sắc mặt anh có vẻ khác thường, sâu trong mắt dường như có cái gì đó đang phát sáng.Nhưng lại có vẻ mờ ảo, tranh đấu và không rõ ràng. Ngón tay anh vô ý thức nắm cái gì đó. Bùi Ưu nhìn thấy, chỉ nhìn thấy cái khuyên kim cương, trong bàn tay Doãn Đường Diêu không ngừng phát sáng. "Này, cái khuyên trên mũi cậu sao lại gỡ xuống."Diêu đeo nó đã lâu lắm rồi, Bùi Ưu thậm chí còn cảm thấy cái khuyên đã trở thành một bộ phận trong cơ thể của Diêu. Doãn Đường Diêu nhìn chiếc khuyên. Ánh sáng từ chiếc khuyên kim cương phát sáng khắp phòng. Một hồi lâu----- Doãn Đường Diêu hỏi:"Ưu, nếu như có người nói với cậu---cô ấy thích cậu, chỉ cần cậu vui, bất cứ điều gì cô ấy cũng có thể làm.Kể cả, cô ấy thật sự không muốn làm, kể cả việc khó khăn như thế nào cũng làm...." "Là cô gái đó à?" "Ừ." Doãn Đường Diêu dựa đầu vào ghế sofa, nhắm mắt lại, anh nắm cái khuyên vào trong lòng bàn tay:"Nhưng mà, tại sao đây?Mình luôn đối với cô ta rất tệ, cũng không thể hiểu được cô ta tại sao....." Bùi Ưu yên lặng nghe anh nói. "Ưu, cậu không biết...." "Cậu thích cô ấy à?"Bùi Ưu mỉm cười. Doãn Đường Diêu trầm ngâm. "Không biết.Chỉ là mỗi lần cô ấy cười với mình, mình chỉ muốn hung dữ với cô ấy.Mình hung dữ với cô ấy, cô ấy vẫn cười với mình.Sau đó....Mình lại muốn càng hung dữ với cô ấy không....." "Diêu, cậu là thằng ngốc! "Bùi Ưu cười lớn. Doãn Đường Diêu hít thở sâu, mở mắt ra, nói lớn: "Cô ta là một con điên." "Ừ, Thằng Ngốc và Con Điên là một đôi trời sinh mà."Bùi Ưu nghiêm túc nói. "Ưu! " Khuôn mặt Doãn Đường Diêu đỏ gay. "Yêu đi, "Bùi Ưu cười, "đàn ông con trai từng này tuổi rồi, cũng nên yêu một lần đi." Doãn Đường Diêu đẩy anh ra:"Nói chuyện như ông già, chỉ hơn mình có hai tuổi.À này, tại sao cậu không yêu?" "Mình?"Bùi Ưu xoa xoa mũi cười, "Mình vẫn đang chờ đợi cô gái của đời mình. Doãn Đường Diêu chịu không nổi nhìn anh. Bùi Ưu lại cười lớn. Hai người cười rất vui vẻ, căn phòng trong giây lát trở nên rộn rã. Qua một lúc, khổ sở lại hiện lên trên khuôn mặt Doãn Đường Diêu. "Ưu, mình lo....." "Sao vậy?" Doãn Đường Diêu im lặng. Bùi Ưu mỉm cười, nhìn anh:"Cậu bây giờ đang khỏe mạnh, chỉ cần cẩn thận một chút, điều gì cũng có thể.Nếu như cô ấy thật sự là một cô gái tốt, thì đừng có do dự nữa, yêu đi...." "Ừ...." "Cậu đã cảm động trước cô ấy rồi." "Mình không có! "Doãn Dường Diêu thiếu chút nữa nhảy lên. "Được, được, cậu không có, "Bùi Ưu nhịn cười, "thế thì coi như cho cô ấy một cơ hội đi." Thật à---- Được không? Chiếc khuyên lạnh lẽo được bàn tay nóng hổi làm ấm ........ "10.000 mét à?Mình thay anh ấy chạy." Con đường chạy dài màu đỏ. Bóng hình cô chìm trong bóng tối, chỉ khi cô chạy qua bóng đèn mới nhận ra. ....... "Bài viết là của Doãn Đường Diêu! " Cô đứng bật dậy, tiếng nói đầy vẻ cương quyết. Anh nhìn thấy đôi mắt đó---- Trong sáng như nước trắng đen rõ ràng, mang đôi chút buồn, yếu ớt, nhưng lại cực kỳ kiên cường! ....... "Tìm thấy cái khuyên, anh sẽ vui chứ?"Cơ thể cô đang run lên. ...... Cô im lặng nằm trên giường bệnh, mái tóc ngắn vẫn còn đôi chút ướt, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tím ngắt.Cô đang ngủ, tay trái nắm chặt lại. "Em tìm thấy rồi." Chiếc khuyên trong bàn tay cô đột nhiên lóe sáng rực rỡ! ......... Doãn Đường Diêu hít thở sâu, anh có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh..... "Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! ...." ° ° ° Buổi sáng. Trước tiết học đầu tiên. "Này, bạn vẫn chưa hết sốt, đi học làm gì! Nếu như bệnh càng nặng thì làm thế nào?! Uy Quả Quả ngồi cạnh Tiểu Mễ, nhìn cô.Thật không hiểu nổi, nghỉ học thì cứ nghỉ, dù sao bác sỹ cũng đã viết đơn bệnh rồi, sẽ không bị đánh dấu bỏ học mà. Tiểu Mễ ho nhẹ, mở sách ra: "Thầy giáo khi dạy sẽ bổ sung rất nhiều nội dung khác, chỉ dựa vào tự mình đọc sách sẽ bị thiếu hụt một số kiến thức." "Này, tiết học này quan trọng, hay là bệnh của bạn quan trọng đây?" "Mình không sao, chỉ còn 38 độ thôi, sẽ khỏi ngay thôi mà." Uy Quả Quả khổ sở: "Năn nỉ đấy, có đi học hay không có quan hệ gì đâu, bạn chắc chắn sẽ đủ điểm mà." Tiểu Mễ mỉm cười lắc đầu: "Chỉ có cố gắng, người học xuất sắc mới có thể làm thiên sứ." "Thiên sứ?" Cái gì vậy? "Tại sao bạn muốn làm thiên sứ?" "Người ở bên người, hoa bên hoa, chim bên chim, thiên sứ cũng sẽ ở bên thiên sứ."Tiểu Mễ vừa đọc sách vừa nói. Càng nói càng khó hiểu, Uy Quả Quả hai mắt mơ hồ. Cửa phòng học bị đá mạnh! Các sinh viên lại sững sờ quay sang nhìn. Doãn Đường Diêu lạnh lùng, anh mặc bộ đồ đen, vai khoác chiếc ba lô to, ánh mắt không biểu cảm. "Lại là hắn, thật đáng ghét! Tại sao gần đây hắn ngày nào cũng đi học nhỉ?Không giống như trước đây ngày nào cũng bỏ học, mọi người đều được yên."Uy Quả Quả thì thầm.Cửa phòng học thường xuyên bị hắn đá, hậu cần đã phải đến sửa bốn, năm lần rồi. Doãn Đường Diêu đứng đó, ánh mắt lạnh lùng dò xét khắp phòng học, sau đó bước thẳng đến.Uy Quả Quả mở to mắt, kinh ngạc.Cái gì?Anh ta đang đi về phía cô và Tiểu Mễ! "Tiểu Mễ! " Uy Quả Quả nói.Trời ơi, Doãn Đường Diêu lại muốn làm gì đây, anh ta vẫn hại Tiểu Mễ chưa đủ hay sao? Khi Tiểu Mễ ngẩng đầu lên---- Doãn Dường Diêu vừa lúc bước đến trước mặt Tiểu Mễ.Ánh nắng sớm chiếu lên người anh, dáng người cao to của anh như bao vây lấy Tiểu Mễ. "Cô đến đây làm gì! " Giọng nói anh ta vừa hung dữ vừa lạnh lùng. Tiểu Mễ sững người, bắt đầu ho:"Khụ....em đến học mà...." "Doãn Đường Diêu, làm gì mà hung dữ như vậy! Anh hại cô ấy vẫn chưa đủ hay sao, hôm nay lại định giở trò gì để hại cô ấy nữa đây! Cho anh biết----"Uy Quả Quả nói liên hồi, tất cả sinh viên trong lớp đều quay lại nhìn. "Bác sỹ nói cô phải nghỉ ngơi! " Tiểu Mễ sững người. Uy Quả Quả trợn tròn mắt ngạc nhiên. Các sinh viên trong lớp cũng vậy, trong giây lát không hiểu vì sao.Doãn Đường Diêu đang quan tâm đến Tiểu Mễ à?" "Không học hành gì nữa, quay về ký túc! "Doãn Đường Diêu cầm cặp của Tiểu Mễ lên, thô lỗ nhét sách vở của cô vào cặp, nhét nhầm cả sách của Uy Quả Quả vào đó mà cũng không biết. "Em.....em muốn đi học....." Bàn tay Tiểu Mễ nắm chặt cặp sách, nói nhẹ nhàng. Trên chiếc cặp sách màu trắng, bàn tay của Doãn Đường Diêu, bàn tay của Tiểu Mễ, khoảng cách không đến hai cen ti met.Anh muốn giật lấy cặp sách của cô, cô lại dùng sức giữ lại. Doãn Dường Diêu hét lên: "Này! Cô----" Tiểu Mễ cười với cô. Ánh mắt cô nhìn thẳng, đôi môi vẫn còn chút xám xịt, nhưng nụ cười rất có tinh thần. "....Em thật sự không muốn nghỉ học...." Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô một hồi lâu. Cuối cùng------ Anh nói:"Tùy cô! "Anh buông cặp sách của cô xuống! "Cảm ơn." Tiếng nói của Tiểu Mễ rất nhẹ nhàng, nhỏ đến mức chỉ có Uy Quả Quả bên cạnh mới nghe thấy, cũng chỉ có Uy Quả Quả nhìn thấy hình như sắc mặt Doãn Đường Diêu đột nhiên đỏ lên một chút. Doãn Đường Diêu quay lưng bước đi. Đột nhiên, hít sâu một hơi, biểu cảm của anh dường như đang tranh đấu.Anh lại quay người, mở cặp sách của mình, lấy từ bên trong ra---- Một bình thuốc! Một gói thuốc giấy! Một hộp thuốc! Lại một gói thuốc giấy nữa! ....... Cuối cùng là một bình nước giữ ấm! Tiểu Mễ và Uy Quả Quả sững người nhìn đống thuốc trên mặt bàn, cả lớp đều kinh ngạc. "Uống hết chỗ thuốc này! " Doãn Đường Diêu cương quyết nói, rồi quay người bước về chỗ của mình. Uống hết.... chỗ thuốc này? Có phải Doãn Đường Diêu đã mua hết thuốc cảm lạnh ở cửa hàng thuốc chăng, uống hết chỗ thuốc này, sẽ xảy ra chuyện..... Uy Quả Quả cúi mặt xuống bàn cười lớn. Tiểu Mễ cười khổ sở mở bình nước ra. Hởi nóng thoát ra. Uy Quả Quả kinh kỳ:"Ha ha, Doãn Đường Diêu lại có một lần chu đáo! " Tiểu Mễ cầm bình nước ấm, không nhịn được quay mặt lại nhìn Doãn Đường Diêu đang lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tim cô mềm mềm, giống như bị một vật gì đó đập vào. Mấy hôm nay thời tiết thật không bình thường. Tháng 5 đáng nhẽ sẽ rất nóng, nhưng đợt lạnh này đã ba, bốn ngày rồi, trong phòng học tràn ngập không khí lạnh. Thầy giáo đang giảng bài. Tiểu Mễ vừa chăm chú nghe vừa ghi chép, cơ thể cô rất nóng, muốn ho thành tiếng nhưng sợ ảnh hưởng đến các bạn xung quanh. "Bạn không sao chứ."Uy Quả Quả thì thầm hỏi. Tiểu Mễ lắc đầu, mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì.Cô đã quyết định là muốn ngồi học, sẽ không thể để chút bệnh này ảnh hưởng đến người khác. Cố gắng nhịn ho. Cố gắng nhịn cái lạnh đang ảnh hưởng đến cơ thể. Cô gắng chịu đựng đầu óc đang quay cuồng. Chiếc bút cố gắng viết lên giấy, Tiểu Mễ tập trung toàn bộ sức lực để quên đi mệt mỏi, cố gắng nghe rõ thầy giáo giảng bài.Nhưng mà, bởi vì cố gắng để không cho mình ho thành tiếng, trong phổi khó chịu đến mức như muốn nổ tung, hơi thở cũng trở nên khó khăn, khuôn mặt cô đỏ rực. "Bịch! " Tiếng cặp sách vứt trên bàn. Các sinh biên quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Doãn Đường Diêu đứng dậy, khoác ba lô lên vai.Anh lạnh lùng lấy trong túi ra một chiếc mp3, ấn vào phím ghi âm, rồi bước đến bục giảng, đặt lên bàn giáo viên, nói với thầy giáo: "Nội dung bài giảng nói vào đây, giọng nói to một chút! " Thầy giáo sững người, chưa kịp nói gì, Doãn Đường Diêu đã bước đi. Doãn Đường Diêu bước đến bên Tiểu Mễ. Tiểu Mễ hoang mang muốn nói gì đó, nhưng mà biểu cảm của anh lạnh lùng như vậy, nhất thời cô nghĩ không ra nói điều gì. Doãn Đường Diêu cũng không nói gì. Anh bế xốc Tiểu Mễ lên. "Làm gì vậy----?! " Tiểu Mễ kinh ngạc, trong lòng anh giãy giụa, trong lúc căng thẳng, cô không nhịn được ho nữa. "Đến phòng khám bệnh."Doãn Đường Diêu vừa bế cô đi vừa nói, "đã ghi âm cho cô, sẽ không làm cô gián đoạn nghe giảng! " "Khụ! Bỏ tôi xuống! Nhanh....."Tiểu Mễ vừa ho vừa hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh. "Im lặng! " Doãn Đường Diêu nói! Anh ôm chặt cô bế ra khỏi lớp. Thầy giáo và các sinh viên kinh ngạc chẳng nói được gi. Cứ như vậy------- "Binh" Cử phòng y tế bị đẩy mạnh ra! Âm thanh mạnh làm cho nhân viên y vụ Dương Thẩm run tay, chút nữa đâm kim tiêm vào bên cạnh mạch máu của nữ sinh.Ông chậm rãi, cố gắng không quan tâm đến âm thanh bên cạnh, tiêp tục tiêm cho nữ sinh. "Này! Ông qua đây! " Một tiếng nói hung tợn vang lên trong phòng y tế. Dương Nhuận tiêm xong, dùng cồn sát trùng chỗ tiêm cho nữ sinh, nhẹ nhàng nói:"Buổi chiều lại đến tiêm mũi cuối cùng." "Bác sỹ! Bảo ông đến đây không nghe thấy à! " "Cảm ơn bác sỹ."Nữ sinh bị bệnh quay sang nhìn về phía cửa, nhìn thấy một đôi mắt rực lửa, giống như đang muốn giết người, đáng sợ! Cô bị dọa đến mức vội vàng đi khỏi phòng y tế. Dường Nhuận bỏ ống tiêm và bông vào thùng rác. "Ông điếc à?" Doãn Đường Diêu hét lên. Dương Nhuận không ngẩng đầu lên, ông đưa tay phải lên chỉ về phía tấm bảng trên tường. "Không làm ồn." Sắc mặt Doãn Đường Diêu nóng nảy, nếu như trên tay không bế Tiểu Mễ, nắm đấm của anh đã vung lên rồi! "Ha ha! " Tiểu Mễ trong vòng tay anh cười, từ khi đến Thánh Du, đây là lần đầu tiên cô thấy Doãn Đường Diêu lo lắng như vậy.Từ phòng học đến phòng y tế, anh ôm cô rất chặt, xương cốt của cô như bị anh làm cho tan vỡ, rất đau. "Cười cái gì?! "Doãn Đường Diêu phát hỏa. "Ha ha...."Tiểu Mễ cố gắng nhịn cười, ho lên vài tiếng, "cuối cùng đã đến phòng y tế, em rất vui, haha." Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô, dường như vẫn cảm thấy trong mắt cô có nụ cười kỳ quái. "Khụ, anh vừa nói như vậy là không hay, bác sỹ...." "Im lặng! "Doãn Đường Diêu hét lên, "cô vì ông ta mà dạy bảo tôi?! Không phải cô nói là thích tôi à---" Đột nhiên anh không nói nữa, sắc mặt giống hệt người chết, hai môi mím chặt. Dương Nhuận làm xong công việc, quay lại nhìn anh chàng vừa nói lớn tiếng. Chàng trai cao lớn, đẹp trai, mái tóc màu hạt dẻ, trên mũi đeo một chiếc khuyên kim cương.Chàng trai hai tay bế một cô gái, tư thế ôm của anh rất chặt, cảm giác đó, giống như một chàng ngốc không biết làm thế nào để chăm sóc búp bê yêu quý của mình. "Anh là Doãn Đường Diêu?"Dương Nhuận hỏi. Doãn Đường Diêu tỏ vẻ dọa dẫm:"Tôi không biết ông."Trước đây anh chưa hề bước chân vào phòng y tế. "Bùi Ưu là em kết nghĩa của tôi."Lúc học đại học Dương Nhuận và Bùi Ưu tình bạn rất tốt, đã từng vài lần trong ví của Bùi Ưu anh nhìn thấy ảnh chung của Bùi Ưu và Doãn Đường Diêu, cũng nghe qua một vài điều Bùi Ưu nói về Doãn Đường Diêu. "À."Doãn Đường Diêu buồn buồn nói, thì ra là bạn của Bùi Ưu. "Người có bệnh tim, thường xuyên tức giận như vậy không tốt lăm."Dương Nhuận nhẹ nhàng nói. "Mẹ kiếp! " Doãn Đường Diêu nguyền rủa, thằng khốn kiếp Bùi Ưu này! Trong lúc tức giận, hai tay anh ta ôm càng chặt, xương cốt của Tiểu Mễ dường như đang kêu răng rắc. "Đau....." Tiểu Mễ nói. "Anh nên để người bệnh đặt lên giường, cô ấy sẽ bị anh bóp nát mất."Dương Nhuân lắc đầu.Một người ôn hòa chu đáo như Bùi Ưu lại có thế kết bạn với một kẻ bốc đồng như Doãn Đường Diêu, thế giới này thật là không cái gì không có. Doãn Đường Diêu sững người, cúi đầu nhìn Tiểu Mễ, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô, vội vàng bước đến bên giường bệnh đặt cô xuống. "Cảm ơn." Tiểu Mễ vừa ho vừa nói với anh. Doãn Đường Diêu không nói gì, lấy chăn đắp cho cô, rồi hét lên với Dương Nhuận: "Này! Mau đến khám bệnh cho cô ấy! " Dương Nhuận chầm chậm bước đến, nở nụ cười nhạt, dường như không quan tâm đên lời Doãn Đường Diêu nói. "Nhanh lên một chút được không! "Doãn Dường Diêu lại hét lên! "Đừng như vậy...."Tiểu nắm lấy cổ tay anh, "anh hét làm cho tai em ù hết cả lên rồi." "Thật à?"Mặc dù không tin rằng tiếng hét của mình có uy lực lớn như vậy, nhưng không ngờ, anh lại hạ thấp giọng xuống. Tiểu Mễ chớp chớp mắt:"Đùa thôi, lừa anh đấy." "Cô-----" "Em rất vui."Cô mỉm cười, nụ cười như trong suốt, bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay anh, dịu dàng ấm áp. Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô. "Cảm ơn anh đỗi xử tốt với em như vậy, "cô nhắm mắt lại hít thở, "Anh biết không?Anh dường như giống như một thiên sứ....." Thiên sứ?Cái quái gì đây! Doãn Đường Diêu nghi hoặc. Dương Nhuận nhìn thăm dò Doãn Đường Diêu một hồi lâu, muốn tìm ra bóng hình của thiên sứ trên người anh.Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng nhận định rằng anh vẫn trong quá trình phát triển của thiên sứ, còn về trong quá trình tiến hóa thành thiên sứ của anh có chậm như quá trình tiến hóa tù vượn thành người hay không thì thật là một câu hỏi khó khắn. "Tôi không phải là thiên sứ! "Doãn Đường Diêu xấu hổ nói, anh ghét những lời đường mật như vậy. ".....À."Tiểu Mễ yếu ớt vuốt vuốt tóc.Thôi, không sao, thiên sứ bình thường sẽ không thừa nhận bản thân là thiên sứ.Cô mở mắt ra, vẫn giữ nụ cười trên môi, "thế thì.....anh không cần tốt với em như vậy....em sẽ.....không biết làm như thế nào...."đã quen với dáng vẻ hung dữ của anh, đột nhiên nhìn thấy anh dịu dàng với cô như vậy, không biết thế nào, cô đang có một cảm giác đau đớn. "Tôi không đối xử tốt với cô.Chỉ là, tôi đã nhận lời cô, chỉ cần cô tìm thấy cái khuyên, tôi sẽ hẹn hò với cô một tháng mà thôi."Doãn Đường Diêu nói, một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng sâu trong mắt lại lộ lên vẻ căng thẳng khó hiểu. "À....thế à....." Sự lúng túng của anh dường như truyền đến bên Tiểu Mễ, cô hoang mang, rồi bắt đầu ho mạnh hơn. "Bác sỹ----! " Doãn Đường Diêu lại bắt đầu hét lớn. Dương Nhuận đã đi đến bên cạnh giường bệnh của Tiểu Mễ, anh đỡ cô dậy, giúp cô thở:"Sốt mấy ngày rồi?" "Khụ khụ...khụ....bốn ngày...." "Lâu như vậy vẫn chưa khỏi?"Dương Nhuận thở dài. Tiểu Mễ cố gắng để không ho thành tiếng.Khụ, thực ra đáng lẽ đã khỏi rồi, chỉ là lại nhảy xuống bể nước ở vòi phun. "Này! Buông cô ấy ra! " Doãn Đường Diêu tức giận nắm lấy cánh tay Dương Nhuận, kéo mạnh ra. "Ai cho phép ông chạm vào cô ấy! " Trong giây lát không được Dương Nhuận đỡ lấy, Tiểu Mễ "bịch" một tiếng rồi ngã xuống giường bệnh! Á, cô kêu lên, đau quá, may mà cái gối cũng mềm, nếu không thì cô đau chết mất. "Nói đi, cô ấy thế nào rồi! Có phải nằm viện nữa không! "Doãn Đường Diêu tức giận trừng mắt nhìn Dương Nhuận vừa bị đẩy sang một bên. Dương Nhuận hít thở, cố gắng kìm nén sự tức giận.Thằng nhóc này, nếu như không biết rằng nó có bệnh, thật sự muốn cho nó một trận nhớ đời rồi. "Không sao.Uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi, "Dương Nhuận quay về bàn cạnh cửa sổ, cầm bút lên viết y bạ, "Nhưng mà-----" "Cái gì?"Doãn Đường Diêu truy hỏi. "Nếu như có người cứ cả ngày hét lên với cô ấy như thế này, làm cho cô ấy không được yên tĩnh, sẽ hồi phục rất chậm."Dương Nhuận chầm rãi nói. Doãn Đường Diêu im lặng.Coi mình là thằng ngốc à?! Câu này lừa ma còn được! Nhưng mà......"Anh hét lên làm em sắp ù lên rồi, rất đau đầu....." Anh nhìn Dương Nhuận, rồi lại nhìn Tiểu Mễ, không nói gì. Cả buổi sáng hôm đó, Doãn Đường Diêu không nói thêm câu nào nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]