Rồi khi mưa đã vừa qua
Sao vẫn đứng lặng nhìn em
Chỉ nói vu vơ từng câu như gió
Sợ rằng khi chợt tỉnh giấc
Em đã chẳng còn gần bên
~~~ Điều muốn nói - Rhy ~~~
Tạ Uyển Nhã sau cái vụ hôm đó liền sinh ra hoảng sợ. Lý Khắc Minh thấy tình hình nàng có vẻ không ổn đành cho mời mẹ nàng vào cung. Uyển Nhã ngồi trong cung, thẫn thờ một mình khuôn mặt bơ phờ. Tạ phu nhân vừa bước vào cửa nhìn con gái đành cố nén nước mắt vào, bê canh do chính mình chuẩn bị đi đến bên con, nhẹ nhàng:
- Nhã Nhã ngoan? Sao con lại không ăn uống? Sao lại bỏ bữa thế?
Uyền Nhã đang thất thần, nghe giọng nói của mẹ nàng quay ra. Nhìn thấy khuôn mặt hiền hậu của mẹ, nước mắt nàng chợt òa ra ôm chầm lấy bà như đứa con nít:
- Mẹ! Con sợ lắm! Con nhớ mẹ lắm!
Tạ phu nhân thấy con như vậy, lòng đau hơn bao giờ hết. Bà khẽ vuốt tấm lưng con gái, vỗ về:
- Không sao! Mọi chuyện qua rồi! Nhã Nhã ngoan mau quên đi!
Cả buổi hôm đó, nàng y hệt đứa con nít ngồi khóc bên mẹ. Mặc dù, bà không phải mẹ thật của nàng, nhưng đâu đó trong cơ thể nàng cứ nhìn thấy bà lại không thể kiềm chế được. Thế mới báo dù có lớn đến đâu đối với mẹ chúng ta vẫn chỉ là đứa trẻ. Có mẹ rồi, cảm giác thật chẳng còn sợ gì nữa!
Nàng và mẹ ngồi được một lúc thì từ bên ngoài có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-chi-minh-nang-la-hoang-hau-cua-ta/2284548/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.