Rất nhanh, xe của Thương Lạc đi từ tầng hầm lên, Triển Chiêu lên xe, cùng đi về khu biệt thự Lâm Giang.
Bởi vì trên người Triển Chiêu có vệ tinh định vị, nên mọi người Bạch Ngọc Đường theo sau cũng không quá sát.
Ngồi trong xe, Thương Lạc vừa lái vừa hỏi Triển Chiêu: “Tiến sĩ Triển, muốn nhờ anh dạy bảo vài vấn đề chuyên môn.”
Triển Chiêu đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe Thương Lạc nói xong, có chút hứng thú quay đầu lại: “Về tâm lý học?”
“Phải.” Thương Lạc cười, gật đầu, “Tôi đã muốn tìm một chuyên gia để hỏi từ lâu.”
“Anh hỏi đi.” Triển Chiêu vắt chân, im lặng chờ Thương Lạc đặt câu hỏi.
“… Tiến sĩ Triển có tin có ma?” Thương Lạc hạ giọng.
“Ma?” Triển Chiêu thoáng sửng sốt, hỏi lại: “Ý anh là ma thật á, hay là ý gì khác?”
“Cái thứ tồn tại nơi hậu thế, sống hay không sống thì khoa học vẫn chưa thể giải thích được…” Thương Lạc lại nghĩ một chút, tiếp, “Giống yêu ma quỷ quái.”
Triển Chiêu mỉm cười, thản nhiên đáp: “Tin.”
Nghe cuộc đối thoại này, Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa bĩu môi: “Con mèo này… Nói bậy.”
Đứa ngốc bên cạnh kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi lại: “Anh… Chẳng lẽ anh không tin?”
Bạch Ngọc Đường trừng cậu: “Cảnh sát mà tin cái thứ này thì sao phá an?!”
Bạch Trì lẩm bẩm: “Không tin không có nghĩa là không có.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, thầm nhủ, nhóc con này học được cách tranh luận rồi ~~ “Đừng nói là chưa gặp, dù có gặp rồi, chỉ cần không tin, nó sẽ không tồn tại!!”
Bạch Trì tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sci-me-an-tap/3756126/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.