Cánh cửa phòng hoả táng mở ra, Bạch Cẩm Đường bế Công Tôn đi tới trước mặt mọi người, Công Tôn đang khoác áo vest của anh, tóc bù xù che mất đôi mắt, không nhìn rõ biểu tình.
“Anh ấy không sao chứ?” Triển Chiêu sốt ruột hỏi.
“Không có việc gì, thuốc mê hơi quá lượng thôi.” Bạch Cẩm Đường nói, nhìn Trần Cảnh ở phía sau: “Hắn đó.”
Bạch Ngọc Đường thấy bộ dạng tàn tạ nằm sấp của Trần Cảnh, lập tức trừng mắt: “Hai người dùng luật rừng với hắn à?”
“Cậu không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người!” Cặp song sinh đồng thanh.
Bạch Ngọc Đường bước lên một bước, sờ nắn người Trần Cảnh, phát hiện các đốt ngón tay đều bị trật, tức giận nói: “Hai người đang ở trong nước mà làm càn vậy sao?”
Cặp song sinh liếc Bạch Ngọc Đường: “Có bằng chứng không? Hắn tự té chứ bộ!” Lại đồng thanh.
“Song sinh đáng chết…” Bạch Ngọc Đường muốn xắn tay áo đánh người.
Triển Chiêu vội vã kéo: “Bỏ đi bỏ đi, đưa Công Tôn đến bệnh viện trước đã.”
“Tiểu Triển nha, lâu rồi không gặp!” Bộ mặt lạnh như băng của cặp song sinh xuất hiện tươi cười. Mỗi người một bên ôm vai Triển Chiêu. “Triệu Lan, Triệu Huệ! Hai người cũng tới sao?”
“Ừ! Lâu rồi không gặp, Tiểu Triển càng ngày càng dễ thương a…”
Bạch Ngọc Đường vươn tay kéo Triển Chiêu về phía sau mình, trừng cặp song sinh: “Hai người biến thái, cách xa cậu ấy một chút! Mau lăn về Italia cho tôi đi!”
Cặp song sinh đắc ý lắc đầu: “Bọn này không về!”
“Gì?!” Không chỉ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sci-me-an-tap/3756064/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.