Chương trước
Chương sau
Ở bên ngoài, hai trợ lý đi mua cơm và lấy thuốc về vừa vặn chạm mặt nhau ngay trước cửa phòng, đang tính đi vào thì nghe được câu nói chấn động của Phương Đường, sợ tới mức suýt nữa ném hết đồ trong tay, cả hai xấu hổ đưa mắt nhìn nhau, ăn ý quyết định trốn sang một bên nhanh chóng gọi điện báo tin cho người đại diện nhà mình biết.
Phương Đường không cho Hứa Ánh Dương cơ hội phản đối tiếng nào đã tiếp tục buông lời gắt gỏng: “Anh cho rằng anh là ai? Ly hôn với anh rồi thì tôi không thể sống tốt được chắc? Anh dám nói tôi đầu óc không phát triển, tôi nói anh biết, hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với anh. Không những chia tay mà tôi còn muốn chia hết tài sản của anh, bắt anh tay trắng ra khỏi nhà cho biết.”
Biểu tình của Hứa Ánh Dương như đang nhìn một bệnh nhân thần kinh: “Em muốn anh tay trắng rời khỏi nhà?”
“Không sai, anh mà không đáp ứng thì chúng ta liền ra tòa!”
Hứa Ánh Dương cười nhạo: “Em bị xe đụng phát ngốc rồi à? Lý do gì mà em bắt anh phải tay trắng rời đi không được mang theo bất kỳ cái gì?”
Phương Đường tính nói, đó là do anh ngoại tình, là anh sai lầm, nên đương nhiên tài sản của anh phải thuộc về tôi hết rồi; nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của đối phương liền sực nhớ cậu căn bản không hề lưu lại bất kỳ chứng cớ gì, hơn nữa, sự tình này đã xảy ra từ bảy năm trước, bây giờ có nói Hứa Ánh Dương cũng sẽ không nhận. Chung quy, việc bảy năm trước chính là cái gai trong lòng Phương Đường, dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng mỗi lần nghĩ lại đều vẫn khó chịu như cũ, vì vậy cậu không muốn nói gì thêm với Hứa Ánh Dương nữa.
“Dù sao tôi cũng nhất quyết phải ly hôn, anh nói đi, làm sao thì anh mới chịu ký tên?”
Hứa Ánh Dương vốn cho rằng Phương Đường chỉ đang dỗi một chút, tuy rằng bọn họ đã tách ra bảy năm, thậm chí anh còn suýt quên cả hai đã sớm đăng ký kết hôn tại nước A, nhưng thật tâm anh chưa bao giờ nghĩ muốn cắt đứt mối liên hệ này với Phương Đường. Ấy vậy mà bây giờ nhìn thấy cậu nhóc kia trưng vẻ mặt đáng thương nhưng bộ dáng lại hết sức kiên quyết nói muốn ly hôn với anh, không hiểu sao, anh tin rằng lần này Phương Đường thật sự muốn vứt bỏ đoạn tình duyên của bọn họ triệt để.
“Chúng ta đã ở riêng bảy năm rồi, em mà muốn ly hôn thật thì đã sớm đệ đơn xin tòa án”, Hứa Ánh Dương cười lạnh, “Em muốn ly hôn chứ gì? Được, qua hai ngày nữa anh trở về sẽ gọi luật sư đến, chúng ta đem tài sản của mình kiểm kê rõ ràng vào, mấy năm nay em kiếm được cũng không ít đâu nhỉ, nếu ly hôn xem ra anh cũng không thiệt thòi gì.”
“Tiền tôi kiếm được là của tôi, có quan hệ gì với anh?”
“Em không biết cái gì gọi là ‘của chồng công vợ’ sao? Là ai vừa rồi còn nhớ thương tài sản của anh, nhanh như vậy đã trở mặt rồi à? Em ly hôn mà còn muốn chiếm hời như thế, nghĩ hay ha!”
Phương Đường tức điên lên rồi, nếu không phải trên trán còn đang quấn băng thì cậu nhất định sẽ nhào tới đánh Hứa Ánh Dương một trận. Đương nhiên không phải cậu nhớ thương tiền của Hứa Ánh Dương làm gì, cậu chỉ muốn gây phiền phức, khó chịu cho anh ta mà thôi. Thế nhưng, người hiện tại đang cực kỳ khó chịu lại chính là cậu.
“Hứa Ánh Dương, năm đó tôi bị mù nên mới lấy anh.”
“Như nhau thôi.”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui, thế nên khi trợ lý Phương Đường về đến phòng Hứa Ánh Dương cũng ngay lập tức rời đi. Anh vừa mới ra khỏi bệnh viện, người đại diện liền gọi tới hỏi thăm tin tức kết hôn của anh với cậu nhóc kia có phải là thật hay không.
Hứa Ánh Dương ngồi phịch vào trong xe, anh cảm giác đầu của mình cũng bắt đầu đau âm ỉ. “Là thật, ở nước A chỉ cần đủ 18 là cho phép kết hôn nên khi vừa đến tuổi chúng tôi đã đi đăng ký rồi.”
Phiền toái hơn nữa chính là quốc tịch của Hứa Ánh Dương là người nước A, cho nên cọc hôn nhân tưởng chừng như vui đùa ấy lại thật sự có hiệu lực của pháp luật, chưa kể, hiện nay trong nước cũng đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, thế nên giấy chứng nhận đăng ký kết hôn của bọn họ cũng đã có hiệu lực tại nơi này.
Đương nhiên bọn họ đã tách ra ở riêng bảy năm nay rồi, tài sản cũng không cần phân chia gì, vừa rồi anh cãi nhau cùng Phương Đường chẳng qua cũng chỉ là nói cho sướng miệng, dù sao cả hai cũng không phải ai cứ muốn gì đều được nấy.
Người đại diện sợ hãi than: “Vậy bây giờ cậu có tính toán gì không?”
“Còn tính toán gì nữa.” Hứa Ánh Dương cười khổ: “Cậu ấy đã quyết tâm chia tay với tôi rồi.”
“Không phải chứ? Hai ngày trước tôi thấy cậu còn khăng khăng phải nối lại tình duyên với Phương Đường cơ mà.”
“Một mình tôi muốn thì làm được gì?”
Hứa Ánh Dương quả thật rất muốn “yêu lại từ đầu” với Phương Đường, anh biết rõ năm đó cậu tự dưng thay đổi thất thường như vậy rất đáng giận, thậm chí mấy năm nay có thể là đã cùng người khác ở chung một chỗ rồi, nhưng điều này vẫn không ngăn được anh muốn bắt đầu lại với cậu, đáng tiếc là cậu nhóc này không hề nghĩ như thế.

Hứa Ánh Dương vừa rời khỏi thì Phương Đường cũng bắt đầu khó chịu, trợ lý dè dặt ở bên cạnh, đến ho cũng không dám, chỉ sợ chọc cậu phát nổ, thế nhưng chuyện người đại diện giao cho lại không thể không nói.
“Anh Đặng muốn anh xác nhận là hoạt động tối nay vẫn tham gia. Ngoài ra thì bên ban tổ chức có ý sắp xếp cho anh và Hứa Ánh Dương cùng đi thảm đỏ, anh Đặng đã đồng ý rồi…”
Phương Đường liếc mắt nhìn, vẻ mặt trợ lý đầy đau khổ nhưng vẫn phải tiếp tục truyền lời: “Anh Đặng nói vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường lại làm hòa, mong anh đừng đem cảm xúc cá nhân vào trong công việc.”
Ha ha ha ha.
Phương Đường nhìn ai cũng thấy ngứa mắt liền bảo trợ lý đi ra ngoài, trước khi đi, trợ lý vẫn không quên báo cho cậu biết sự việc ngày hôm nay đã lên đầu bảng tìm kiếm trên weibo. Hiện giờ ai cũng biết cậu và Hứa Ánh Dương chính là “huynh đệ tình thâm” nên buổi tối kiểu gì cũng sẽ có phóng viên hỏi, mong cậu hãy chuẩn bị sẵn tâm lý, đừng có nói lung tung trước mặt người khác.
Phương Đường không muốn làm “huynh đệ tình thâm” xíu nào với Hứa Ánh Dương đâu!
Nhưng lúc này, tin tức trên mạng đã bay đầy trời, cũng không biết là do đoàn đội của cậu phát hay do đoàn đội đối phương, hoặc cũng có thể là cả hai bên đều phát, tóm lại chính là cả hai người đại diện đều nhiệt tình đẩy tin tức này không biết mệt khiến người qua đường vô cùng chú ý, fan thì lại càng nhiệt tình, mà nhân khí của cả cậu lẫn Hứa Ánh Dương vốn không chênh lệch lắm, thế nên tạo couple này cũng không sợ bị nói là ai dựa hơi ai.
Huống chi đã nhiều ngày như vậy, fan cũng không còn sức đâu mà cãi nhau. Người hâm mộ của Phương Đường hiện giờ chỉ lo truy số xe của các fan đã bám đuôi cậu, người hâm mộ của Hứa Ánh Dương thì đang âm thầm mắng Phương Đường là “tiểu tiện nhân dám câu dẫn bảo bảo của các nàng” trong những nhóm fan kín, chung quy cũng do toàn bộ hành trình đi chung xe tới bệnh viện của cả hai đã làm các nàng không dám mắng công khai nữa. Người qua đường thì chỉ biết há to miệng để nuốt “bánh chó” của cặp đôi này, trong khi đó nhóm fan trung lập lại chế giễu bảo fan của couple này toàn là lộng ngôn xảo ngữ, Kẹo Cứng couple chẳng qua là tạo scandal hâm nóng mà thôi, quần chúng vây xem chẳng tinh ý gì.

Bác sĩ kiểm tra thấy não của Phương Đường không bị chấn động, cả người cũng không còn trở ngại gì nữa bèn cho trợ lý làm thủ tục xuất viện về khách sạn. Phương Đường lần này đến thành phố S không chỉ để tham gia tiệc tối mà còn phải chụp ảnh bìa cho một tạp chí, thế nhưng bây giờ việc này chỉ đành lùi lại đến ngày mai, hành trình của bọn họ vì vậy mà cũng phải kéo dài thêm mấy ngày, thật đúng là xui xẻo!
Trong đại sảnh khách sạn đã có không ít fan đứng đợi, bởi vì sự kiện đuổi theo xe ầm ĩ sáng nay nên bây giờ các fan không dám hành động lỗ mãng nữa, nhìn thấy Phương Đường xuất hiện cũng không ai dám vây lấy.
Phương Đường và trợ lý đi nhanh qua sảnh tới thẳng thang máy, trong lúc đợi thang tới, cậu liếc mắt ra ngoài một vòng rồi dừng ở một góc nào đó, nhăn nhăn mày hỏi trợ lý: “Bên kia là fan của Hứa Ánh Dương sao? Còn cầm cả ảnh anh ta trong tay kìa.”
“Có lẽ bên bọn họ cũng đặt phòng tại khách sạn này rồi.”
Phương Đường yên lặng ngẩng đầu nhìn bảng số thang máy, nghĩ nghĩ xem hay dứt khoát đổi luôn khách sạn khác cho đỡ phiền nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Cũng không phải cậu làm gì sai, dựa vào cái gì mà cậu phải tránh né cơ chứ!
Bỗng nhiên, trong đại sảnh khách sạn lại nổi lên tiếng các thiếu nữ hét chói tai ồn ào, Phương Đường quay đầu lại xem, hóa ra là Hứa Ánh Dương và các vệ sĩ đang tiến vào.
Cậu liền theo bản năng nhanh chóng dùng lực ấn liên tục cái nút gọi thang máy thế nhưng thang máy vẫn xuống quá chậm, Hứa Ánh Dương đã đi đến ngay sau cậu.
Hai người đứng một trước một sau, đều đang tự mình nhìn chằm chằm cửa thang máy ngẩn người thì tự dưng phía sau có một giọng nữ thét lớn: “Chúng em ủng hộ cặp đôi Kẹo Cứng!”
Sau đó, fan hai nhà cũng đồng loạt rú lên chói tai.
Phương Đường run rẩy khóe miệng, xùy xùy xùy, đám fan only luôn miệng nói chỉ thích một mình bổn bảo bảo đâu rồi hả???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.