Gia Duyệt ôm một rương lớn đồ vật lẫn lộn, mờ mịt đứng ở cửa cảnh cục.
Cái ly, cây xương rồng, bút Lucky. . . . . . Một đống đồng nhất nhiều vô số gì đó, chính là dấu vết lưu lại những năm gần đây cô vì Nguyên Tu bán mạng.
Cô chuyển xong đơn xin từ chức, chỉ dùng mười phút liền đem tất cả vật phẩm trong phòng làm việc dọn dẹp xong.
Chỉ dùng mười phút liền kết thúc mấy năm cố gắng.
Nếu đổi lại là trước kia, cô tuyệt đối không ngờ sẽ có một ngày này, ban đầu cô thậm chí cho rằng mình sẽ luôn luôn cùng với Nguyên Tu, cho đến khi anh ngán, muốn thối lui khỏi Làng Giải Trí, muốn có gia đình. . . . .
Hiện tại mới phát hiện thì ra là người vẫn muốn có nhà chỉ có chính cô mà thôi đây nè.
"Ah, người kia không phải Thường Gia Duyệt sao?"
"Đúng rồi đó, cô ta tới bên này làm gì? Cảnh sát tìm cô ta tới xác nhận là Thẩm Phi sao?"
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì, mau tới ngăn lại thôi."
Cách đó không xa, các ký giả tụ tập trước cửa cảnh cục, sau khi phát hiện cô thì bắt đầu xôn xao.
Gia Duyệt cũng vì vậy mà lấy lại tinh thần, mọi việc như thế, cô ứng phó cảnh đời theo quán tính, cô thuần thục cúi đầu, ôm chặt cái rương trong tay, mặc kệ vấn đề gì đều tránh không thoát, chỉ lo hướng đầu xông vào cục cảnh sát.
Một đoạn đường ngắn ngủn, cô đi mất mười lăm phút. Xem ra mặc kệ Thẩm Phi cõng bao nhiêu mặt trái tin tức, chỉ cần anh hơi có gió thổi cỏ lay, vẫn có khả năng rung chuyển cả Làng Giải Trí.
Thật vất vả mới lấy thân phận người trong cuộc bắt cóc chen vào cục cảnh sát, Gia Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Đáng được ăn mừng chính là, Thẩm Phi cũng không có bị cảnh sát xem như là nghi phạm mà đối đãi, anh nhàn nhã ngồi bên trong phòng làm việc ở cục cảnh sát, nghiêm túc nhìn màn ảnh máy vi tính. . . . . . Gỡ mìn? !
Không phải đâu, đây cũng không quá thích hợp!
Uổng phí cô xông phá tầng tầng chướng ngại cố ý đi vào giải cứu anh!
"Thường tiểu thư, cô tới vừa lúc, về vụ cô bị bắt cóc khởi án kiện, chúng ta. . . . . ." Rất nhanh liền có cảnh sát đón tiếp cô.
"Tôi. . . . . ." Thiếu chút nữa, Thường Gia Duyệt sẽ có trò đùa quái đản là tính vu oan Thẩm Phi giựt giây, nhưng liếc nhìn màn ảnh máy vi tính, thấy anh đã dẫm vào mìn rồi, cô nhất thời lại cảm thấy thoải mái hơn, "Tôi muốn hủy bỏ bản án."
"Hả?" Vị cảnh sát kia hiển nhiên không ngờ sẽ có loại đáp án này.
"Có vấn đề gì không? Tôi muốn hủy bỏ bản án." Cô kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
"Thường tiểu thư à, bắt cóc là án kiện hình sự rất nghiêm trọng, không phải người trong cuộc nói hủy bỏ bản án là có thể không truy cứu . Huống chi, chúng tôi đã tìm được người hiềm nghi rồi, cô chỉ cần phụ trách chỉ ra chỗ sai là được rồi." Mỗi ngày đều gặp phải vô số quan toà, cho nên cảnh sát kiên nhẫn tuyệt không thua gì Thường Gia Duyệt.
"Người hiềm nghi? Ở đâu vậy?" Cô cố ý giả bộ ngu, hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Cô. . . . . . Cô hẳn là có nghe qua tin tức nhỉ, chuyện huyên náo lớn như vậy. . . . . ."
"A, chẳng lẽ anh cũng muốn nói người bắt cóc tôi là Thẩm Phi sao?" Nói xong, cô len lén liếc mắt Thẩm Phi, hướng anh nháy mắt.
Người sau rất biết ý lập tức giúp một tay tiếp lời: "Chậm chạp thế, Thường Gia Duyệt tiểu thư, làm phiền cô lấy thân phận người trong cuộc nói cho vị cảnh sát tiên sinh này biết, bắt cóc chẳng quan hệ gì tới tôi."
"Vô nghĩa, anh cho rằng cảnh sát tiên sinh không có đầu óc sao? Anh gặp qua vị cảnh sát nào dùng tin tức giải trí tra án chưa, còn nói loại này là án kiện hình sự nghiêm trọng. Đúng không, cảnh sát tiên sinh?"
Cảnh sát tiên sinh lúng túng giựt giựt khóe miệng: "Đúng đúng đúng, nói như vậy, người bắt cóc không phải vị tiên sinh này?"
"Không phải, mặc dù tôi không thể thấy rõ ràng bộ dạng của bọn cướp, nhưng mà. . . . . ." Nói xong, Gia Duyệt từ trên xuống dưới tinh tế quan sát Thẩm Phi trong chốc lát, "Làm ơn, anh ấy là Thẩm Phi đó, là siêu sao quốc tế đó, điển hình chính là đẹp trai đến làm cho người ta nhìn qua khó quên á..., tuyệt đối không phải là anh ấy."
"Quá khen, quá khen, không ngờ Thường Gia Duyệt tiểu thư lại thưởng thức tôi như vậy, một hồi sẽ ký cái tên cho cô nhé."
". . . . . . Được, tốt." Ai muốn chứ!
"Có muốn chụp ảnh chung hay không, cô cũng coi như là giúp tôi cởi bỏ oan khuất, không cần quá khách khí, có yêu cầu cứ việc nói ra."
"Cũng có thể. . . . . ." Chà, CMN! Những cái bảng xếp hạng Forbes có bình chọn qua nghệ sĩ ti tiện nhất trong nước hay không? Hàng này tuyệt đối có thể hoàn toàn xứng đáng đạt được danh hiệu đệ nhất!
"Ngại quá. . . . . . Có thể hay không, có thể cũng giúp tôi ký cái tên được không, chung quy cũng là do cô gái của tôi rất ưa thích anh." Trầm mặc thật lâu, cảnh sát tiên sinh đột nhiên chen miệng.
". . . . . ."
". . . . . ."
Động tác của Thẩm Phi cùng Thường Gia Duyệt là nhất trí quay đầu nhìn về phía anh ta, không phản bác được.
Cũng bởi vì không đủ chứng cứ, hơn nữa vị Thường Gia Duyệt là đương sự lại cực lực giúp đỡ Thẩm Phi phủi sạch, bên cảnh sát dĩ nhiên là thả người vô điều kiện.
Nhưng cũng không đại biểu cho việc những những ký giả đóng ở ngoài cửa cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Thành Gia Duyệt chốn, dù cho bọn họ cố ý từ cửa sau rời đi, ký giả ở nơi đó cũng tuyệt không ít hơn so với cửa trước.
Mới vừa bước ra cửa bọn họ liền bị bao vây quanh.
Nếu không có cảnh sát giúp một tay duy trì trật tự, đoán chừng tình cảnh sẽ hỗn loạn hơn.
Cố tình bên cạnh Thẩm Phi nhất phái nhàn nhã, đôi tay nghiêng cắm ở trong túi quần, rõ ràng mặc kệ như thế nào đều lười phải trả lời bất cứ vấn đề gì.
Bất đắc dĩ, Gia Duyệt không thể làm gì khác hơn là dừng bước: "Cám ơn mọi người quan tâm, chỉ là một trận hiểu lầm mà thôi."
"Người chứng kiến cung cấp hình lại là chuyện gì xảy ra đây?"
"Vậy càng nói rõ tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Mọi người có thể lấy hình ảnh lúc trước đối chiếu xem, chuyện xảy ra ngày đó tôi mặc quần áo rõ ràng khôn giống với trong hình, huống chi, ngày đó Thẩm Phi tiên sinh có tham gia hoạt động, sẽ không có biện pháp phân thân xuất hiện ở hiện trường bắt cóc đi."
"Vậy làm sao có tấm hình kia đây? Không phải cô là người đại diện Hugh sao? Làm sao sẽ cùng Thẩm Phi ở chung một chỗ đây? Nhìn trong hình, cô cùng bạn bè của anh ấy ở trong xe, quan hệ hai người hình như rất mật thiết nhé."
Ký giả trêu ghẹo hỏi thăm khiến nụ cười của Gia Duyệt cứng đờ, ánh mắt của cô không tự chủ phiêu hướng Thẩm Phi cầu cứu.
Nhưng anh chính là một bộ dáng việc không liên quan đến mình.
Xong rồi, trước khi tới cục cảnh sát, cô chỉ nghĩ tới là mình hại Thẩm Phi, mặc kệ như thế nào, cũng nên đến giúp anh giải quyết xong cái phiền toái này.
Lại hoàn toàn không nghĩ qua sau khi phiền phức giải quyết xong, sẽ có phiền toái lớn hơn nữa.
Nếu như tiêu trừ hiềm nghi bắt cóc cô, lại để cho trên lưng anh cùng cô có xì căng đan, đây chẳng phải là thêm phiền?
Cùng người đại diện của kẻ địch truyền xì căng đan, nói không chừng còn bị đối thủ đả kích tội danh đội mũ lừa gạt tình cảm của cô gái.
Thấy cô một mực cười không trả lời, ký giả chưa từ bỏ ý định mà đem đầu tập trung đến trên người Thẩm Phi.
Cô vừa định thở nhẹ một hơi, chỉ thấy anh du côn cười nói: "Tôi cảm thấy rằng chuyện này vẫn là do bản thân Thường Gia Duyệt tới tự thuật sẽ tương đối khá hơn."
Thân là người đàn ông, tại sao anh lại có thể đẩy trách nhiệm như vậy chứ!
Nếu không phải trường hợp không đúng, Gia Duyệt thật sự rất muốn hung hăng đạp anh một cước.
Nhưng mà bây giờ, so với đánh anh cho hả giận, giải quyết xong những thứ ống kính tập trung ở trước mặt mình mới là nhiệm vụ thiết yếu: "Là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Liễu Đình. Đúng! Cũng là bởi vì Liễu Đình. A, chính là hình chủ nhân trong chiếc xe kia, ngày đó tôi chỉ là đuổi theo xe Liễu Đình, còn ngã xuống nữa, là Thẩm Phi tốt bụng giúp bạn bè anh xuống xe đỡ tôi dẫn tôi lên xe . Không ngờ, sẽ cho mang đến phiền toái lớn như vậy cho anh ấy."
". . . . . ." Thẩm Phi khó nén kinh ngạc trợn to cặp mắt nhìn về phía cô.
Không phải chứ? Cô gái này cũng quá xạo đi?
Cô cư nhiên tình nguyện tám chuyện cùng Liễu Đình không quan hệ truyền ra xì căng đan, cũng không nguyện ý cùng anh có bất kỳ dính dấp gì? !
"A, đừng hiểu lầm, tôi đuổi theo Liễu tiên sinh là bởi vì công việc. Trước đó sớm nghe nói bọn họ muốn tìm kiếm người phát ngôn mới, cho nên tôi mới hy vọng có thể cùng anh ấy nói chuyện một chút, xem anh ấy có nguyện ý ký với Hugh hay không. Chỉ là đáng tiếc, Liễu tiên sinh hình như không cảm thấy hứng thú đối với Hugh, ngay cả rút ra chút thời gian cùng tôi tán dóc cũng không có."
Ừ, cái giải thích này hợp tình hợp lý, ít nhất cô lấy thân phận người đại diện của Nguyên Tu nói ra khỏi miệng, làm cho người ta không có biện pháp hoài nghi.
Vấn đề là ở chỗ, đây không phải là Thường Gia Duyệt trong ấn tượng của Thẩm Phi.
Cái cô gái có thể không tiếc bất cứ giá nào vì Nguyên Tu liều mạng, đột nhiên cứ như vậy không hề e dè ở trước màn ảnh nói thương nhân không hứng thú với nghệ sĩ nhà mình.
Đây cũng quá không tầm thường rồi.
Loại không tầm thường này khi bọn họ thoát khỏi vòng vây, Thẩm Phi dần dần tìm được giải thích.
Anh lười biếng bắt chéo hai chân, ngồi dựa vào ghế sau ghế tài xế, mắt liếc Thường Gia Duyệt thủy chung nâng niu thùng giấy nhỏ trong tay, tỉnh ngộ nhíu mày: "Cô từ chức?"
Sau khi Gia Duyệt nghe thấy theo ánh mắt của anh nhìn một chút, biết chuyện này không gạt được, cũng hình như không có gì để lừa gạt, cô bình thản thừa nhận: "Ừ, Đúng vậy."
"Tại sao?" So với chuyện cô từ chức, Thẩm Phi hiển nhiên cảm giác hứng thú hơn là nguyên nhân từ chức.
"Bởi vì muốn nghỉ, công ty không chịu, cho nên dứt khoát từ chức thôi." Cô không chút suy nghĩ thuận miệng bịa chuyện.
"Như vậy à." Thẩm Phi cong khóe miệng, cười có thâm ý khác, "Nói như vậy coi như hiện tại có việc làm mới cô cũng sẽ không muốn làm rồi. Haizz, thật là đáng tiếc nè."
". . . . . . Có ý tứ gì?"
"Lại nói, Thường Gia Duyệt, có thù tất báo mới là cá tính của cô, đúng chứ?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
"Đó là đương nhiên, ai dám chọc tôi, tôi nhất định trả lại gấp đôi!"
"Nhưng bởi vì trước kia cô quá mức liều mạng, cho nên dõi mắt hiện tại cả Làng Giải Trí trong nước, có thể chống lại Nguyên Tu chỉ có tôi đấy."
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Bởi vì anh có lời mở đầu không có lời đáp, Gia Duyệt không khỏi cau mày.
"Tới đây giúp tôi. Tôi có thể báo thù cho cô đấy." Anh gối đầu lên tay, vô luận là vẻ mặt hay là lời nói đều vô cùng hấp dẫn.
Bị hy sinh, bị bắt cóc, thậm chí thiếu chút nữa thất thân, anh không tin Thường Gia Duyệt không muốn phản kích.
Gia Duyệt do dự chốc lát, nhíu đôi mày thanh tú, nâng môi: "Anh cho là tôi ngu sao! Tới giúp anh không phải là muốn làm tình địch với Nguyên Tu à? Nói cách khác là muốn tôi tự tay hủy diệt những thứ trước đó mình đã bỏ ra! Nói đùa ư, làm sao có thể!"
"Có đạo lý, cô chính là cự tuyệt đi, khá lắm, chính là đem thành tựu trước đó do mình xây đắp chắp tay dâng tặng cho người khác chứ sao."
"Hàaa...!" Cô quay đầu, khinh thường chê cười, một lát sau, lại chợt quay đầu, nhìn Thẩm Phi không chớp mắt, "Anh nói còn có đạo lý, đồng ý!"
Hai người đạt thành nhận thức chung, vỗ tay liên minh. Xác nhận đã đem cô gái này vững vàng trói lại trên thuyền tặc, Thẩm Phi mới lên tiếng: "Chẳng qua thời hạn quản lý của tôi còn chưa tới kỳ, hơn nữa tôi và người đại diện của mình hợp tác tương đối vui vẻ, có lẽ là con người của tôi tương đối dễ chung đụng, tóm lại tôi hoàn toàn không tính toán ngưng hẳn loại quan hệ hợp tác này. Cho nên, thật xin lỗi, ủy khuất cho cô là chỉ có thể làm trợ lý của tôi thôi, không thành vấn đề chứ?"
"Không có. . . . . . Không thành vấn đề!" Làm sao có thể không thành vấn đề chứ!
Trước kia dầu gì cô cũng là một nhân vật khiến vô số đồng nghiệp cắn răng nghiến lợi, nguyền rủa kiêng kỵ, nếu để cho những người đó biết cô trở thành trợ lý của Thẩm Phi. . . . . .
Hừ, chỉ là nghĩ đến cái loại chê cười đó cô đã cảm thấy quá mất mặt rồi.
Cố tình không có chọn cô, không có công việc thì sống thế nào, ba mẹ mỗi tháng vẫn chờ cô gửi tiền trở về đây nè.
Huống chi, cô quả thật không cam lòng nhìn Nguyên Tu đắc ý.
"Thật sao, cô gái co được dãn được mới có thể yêu." Thẩm Phi buồn cười nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, không sợ chết trái đất đốt dầu, đưa tay vuốt vuốt đầu của cô.
"Tránh ra á."
"Trời ơi, Thường Gia Duyệt, bao lâu không gội đầu rồi hả?"
"Thúi lắm, ngày hôm qua tôi mới vừa tắm!"
"Tắm sao?"
"Nói nhảm."
"Nói miệng không bằng chứng. Lần sau lúc tắm nên kêu tôi tới, tôi tận mắt thấy mới là thật."
"Nằm mơ! Đi chết đi!"
"Tại sao có thể có loại nhân viên nguyền rủa lão bản chết đi như cô chứ!"
"Mỗi nhân viên đều nguyền rủa lão bản chết sớm một chút, chỉ là họ không biết mà thôi!"
Rất nhiều tạp âm! Tự đáy lòng tài xế xe mắt trợn trắng, chửi ầm lên: "Hai người thật ồn ào! Quấy nhiễu lái xe rồi!"
. . . . . .
Oa! Thật hung dữ nha!
Đoàn đội của anh có phải rất quỷ dị hay không.
Ngay cả tài xế xe cũng có thể hung với anh.
Mà Thẩm Phi hoàn toàn không có bất kỳ chút bất mãn nào, anh uất ức hề hề mếu máo, thậm chí còn hướng về phía cô nháy mắt, len lén làm thủ thế im lặng.
Chà, CMN. . . . . . Vị siêu sao quốc tế này không khỏi quá hiền hoà rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]