Râu ria cạo thật sạch sẽ, kiểu tóc xử lý đủ nhẹ nhàng khoan khoái, vẻ mỏi mệt trong con ngươi mặc dù không che giấu được, nhưng ít ra xem ra cũng không tính là quá suy sụp tinh thần.
Rốt cuộc, ở lần thứ bảy hướng về phía sau soi gương xem kỹ bản thân xong, Tùy Trần hơi lộ ra vẻ hài lòng.
Anh liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ, một giờ rưỡi chiều, cách việc đi DP họp thương lượng quảng cáo còn có nửa giờ, từ trước đến giờ Thịnh Đản rất đúng giờ, mỗi lần cũng sẽ đến sớm.
Nghĩ tới đây, anh đưa tay gõ gõ con HELLO KITTY trước mắt kia, mở cửa xe ra.
Thừa dịp chờ đợi thang máy, anh không nhịn được hướng cửa kính đối diện thang máy sờ chút sợi tóc phía trước.
Động tác tiến hành giống như nhau, anh đột nhiên dừng một chút, cau mày nghiêng đầu qua, vẫn lâm vào trong trầm tư.
Nhưng thật ra là không thể đem dấu vết đau khổ những ngày này che lấp hết? Anh nên thản nhiên bày ra những hình thái đồi bại, làm cô biết, cô gọn gàng lưu loát trong hành động rút người ra đi giày vò anh đủ thảm.
"A, chừng nào thì anh để ý đến trang phục của mình như vậy rồi hả?"
Sau lưng bay tới tiếng cười mỉa chạy đến thần kinh của anh.
Tùy Trần nâng mi mắt, khi tầm mắt bắt được Đỗ Ngôn Ngôn đứng ở phía sau mình thì anh không che giấu chút nào, vặn nâng chân mày, "Em tới đây làm gì?"
"Cái vấn đề này là từ em hỏi thì tương đối thích hợp chứ? Làm sao anh biết có tâm tư tới thăm anh trai mình thế?"
Anh nhếch môi, không muốn đáp lời.
Thấy thế, Đỗ Ngôn Ngôn thức thời nói rõ ý đồ đến, "Thành Luật bởi vì người trong hôn lễ cấp tốc tăng vọt, cho nên tạp chí chúng em muốn làm bài tin tức về anh ấy, em có hẹn với anh ấy."
Tùy Trần nhíu mày, ý định không bị khống chế phiêu hướng nơi xa.
Không phải là ngày đầu biết Đỗ Ngôn Ngôn, như thế nào không biết cô căn bản chỉ là nội tâm còn không chết, phí sức chế tạo các loại cơ hội đến gần Thành Luật mà thôi.
Nếu như Thịnh Đản đối với anh dù có một tia ý định không từ bỏ thôi thì thật tốt.
Không hy vọng xa vời cô cũng chế tạo các loại cơ hội chạm mặt, ít nhất, không tránh anh là được.
Nghĩ được như vậy, khóe miệng anh đột nhiên giơ lên độ cong. Bọn họ còn có chung phát ngông quảng cáo, đây không phải chứng minh, thật ra thì cô vẫn không bỏ được hay sao?
"Anh không đi vào sao?" Đi vào thang máy, Đỗ Ngôn Ngôn hồ nghi liếc nhìn Tùy Trần đứng ở bên ngoài thang máy cười khúc khích hỏi.
Tâm tình của anh thật tốt, không yên lòng cong môi cười cười, sải bước vào thang máy.
Tùy Trần cười lên rất đẹp mắt, điểm này Đỗ Ngôn Ngôn luôn biết, vậy mà, lần đầu tiên mắt thấy loại người như anh mang theo nụ cười hơi thở mùa xuân, vẫn tránh không được chấn động.
Hiển nhiên, anh không thể nào bởi vì thấy cô mới cười như vậy, ý thức được chuyện này, kích thích tâm tình không cam lòng của Đỗ Ngôn Ngôn.
Cô nhấp chặt khóe miệng, cố ý nói: "Đúng rồi, phim mới của anh là Chúc tuổi đương sao? Ngày hôm qua Tinh Tinh gọi điện thoại cho em, nói là quan hệ của chúng ta đã cho công chúng thấy, vậy em nên đi theo anh tán tụng một cuộc. Em không rõ lắm dường như thích hợp đi theo anh làm một cuộc tuyên truyền, anh quyết định đi."
"Không cần." Anh cự tuyệt không chút do dự, thang máy dừng lại, cửa vẫn chưa hoàn toàn mở ra, Tùy Trần liền không kịp chờ đợi mà bước ra ngoài.
"Như vậy sao được, chúng ta đang lui tới nhá." Vừa nói, Đỗ Ngôn Ngôn không để lại dấu vết vươn tay, thân mật khoác tay anh đồng thời cũng ngăn trở anh muốn kéo ra khoảng cách bước chân.
Tùy Trần lướt nhanh qua tay của cô, ánh mắt trầm xuống, liền kéo tay cô ra, xa lánh trả lời: "Sách của em cũng sắp ra thị trường rồi, sách mới phát hành đủ làm em bận rộn rồi, phim của anh cũng không nhọc em phí tâm."
"Có qua có lại, sách mới phát hành của em đương nhiên cũng muốn anh tham dự." Cô cười ngọt ngào, rất không phối hợp buộc chặt tay khoác ở tay của anh.
"Anh không rảnh."
"Xem ra em cũng cần nhắc nhở anh." Nói xong, cô khẽ nghiêng người sang, kề anh, "Về chuyện chúng ta đang lui tới, cũng không phải em ở một phương diện tự biên tự diễn một màn kịch, là anh tự nguyện phối hợp, nên nói điều kiện trước đây của chúng ta cũng đều nói tốt lắm. A, không phải là anh cũng không thể hối hận á..., chỉ là nếu như anh không để cho em xuống đài được, em rất khó bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì. Em nghĩ, anh cũng không hi vọng tất cả mọi người làm cho rất khó coi nhỉ."
"Đừng được đằng chân lân đằng đầu." Anh nghiến răng, dùng thanh âm gầm nhẹ chỉ có hai người nghe được.
Hơi thở lạnh lẽo như vậy, nói không sợ là giả, Đỗ Ngôn Ngôn bình tĩnh, hết sức duy trì nụ cười, "Này cũng không nên trách em, ai bảo cô ta có nhiều chuyện không sạch sẽ."
"Là một tay em đạo diễn."
"Không nên đổ thừa cho em. Dạ, là em hại cô ta suýt chút nữa bị mê gian, nhưng em cũng không để cho cô ta đi làm người thứ ba bị người khác bao nuôi."
"Đây chẳng qua là suy đoán của em."
Chứng cớ xác thật, chỉ kém không có chính mắt thấy, anh lại vẫn có thể thay Thịnh Đản cãi lại, Đỗ Ngôn Ngôn không khỏi tràn ra cười lạnh, "Anh thật đúng là đủ tin tưởng cô ta."
—— Ding.
Đang lúc cảm xúc của Tùy Trần suýt nữa mất khống chế thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng thang máy, ít nhiều khiến anh thu hồi chút tỉnh táo.
Anh bình tĩnh im lặng không nói, xoay người cất bước trước, tùy ý ngước mắt liếc nhìn phương hướng thang máy.
Anh chính là lơ đãng thoáng nhìn, hút hết suy nghĩ anh đang có.
Cho dù biết sẽ gặp phải Thịnh Đản, cho dù hôm nay anh căn bản chính là vì cô mà đến, nhưng Tùy Trần vẫn không ngờ tới, sẽ đột nhiên gặp, sẽ không nên gặp trong thời điểm không nên gặp nhất này.
Anh hé mở môi, giật mình ngây người nhìn cô gái trong thang máy, xem ra cô gầy rất nhiều, gò má ban đầu còn có chút Bé Mập giống như bị vót nhọn cả mặt, nổi bật lên cặp mắt đen bộc phát Thủy Linh bức người; tóc dài trước đó còn bị cô tùy ý ghim thành đuôi ngựa bỗng bị cắt, mái tóc ngắn mỏng được cắt quá khuôn mặt tái nhợt xem ra vừa lạnh lùng vừa xa lạ.
"Chớ nhìn chằm chằm người đàn ông của người khác như thế."
Tiếng nói hơi hài hước đột nhiên vang lên, lúc này Tùy Trần mới chú ý tới người đàn ông đứng ở bên cạnh cô.
Anh rất nhanh nhận ra âm thanh kia, cũng lập tức vang lên câu vênh váo tự đắc "Không có quan hệ gì với cậu."
Thì ra là anh ta.
Đỗ Ngôn Ngôn áp sát đôi mày thanh tú, ánh mắt từ trên xuống dưới quan sát người trước mắt, đó là một khuôn mặt không bắt bẻ ra khuyết điểm, sóng mũi cao, hốc mắt thâm thúy, giữa tròng mắt đen lắng đọng chút kiêu căng, tây trang màu đen bao quanh vóc người cao to của anh ta, mặc dù bảo dưỡng khá tốt, nhưng mơ hồ có thể thấy rõ anh ta cũng không trẻ tuổi, giữa hai lông mày ẩn chứa dấu vết tháng năm, cái loại đàn ông hơn 40 tuổi mới sẽ là người đàn ông có vị, làm người ta không dời mắt nổi, quyền to độc tài khí thế, ngay cả Thành Luật cũng không bằng.
Thời điểm dọc bên cạnh cô, anh thoáng chậm lại bước chân, bí mật mang theo không vui, tiếng nói từ cánh môi đẹp mắt của anh ta bay ra, "Cậu không nên chọc cô gái này."
Giọng điệu của anh ta không giống Tùy Trần lộ ra khí lạnh như vậy, thậm chí còn mang theo nụ cười, nhưng vẫn khiến Đỗ Ngôn Ngôn không tự chủ phát run.
Từ đầu đến cuối, Thịnh Đản duy trì trầm mặc cùng xa lánh, theo đuôi phía sau anh ta, xuyên qua đường đi, thẳng tắp hướng khu vực làm việc đi tới.
Cô không hề giống như trước là thường dùng tư thái đà điểu vùi đầu đi bộ, mà là mặt không thay đổi ngẩng đầu, tầm mắt thủy chung nhìn thẳng phía trước. Coi trời bằng vung.
Đúng, chính là coi trời bằng vung, Tùy Trần thậm chí hoài nghi ở trong mắt cô mình không phải là không khí. Bởi vì câu kia.
"Chớ nhìn chằm chằm người đàn ông của người khác", cô lại thật sự nghe lời đến không bao giờ nữa nhìn anh lấy một cái. Giống như anh căn bản không tồn tại vậy.
Cho dù là sắp cùng anh sát bên người, tần số bước chân của cô cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Yên dạng không có chút nào tâm tình biến hóa, khiến Tùy Trần cảm thấy kinh hãi.
Mấy ngày mà thôi, rốt cuộc cô đi đâu vậy,cô đã làm gì, tại sao lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh thì tưởng như hai người khác nhau vậy?
Anh vẫn biết trên đài T Thịnh Đản sẽ bộc phát ra một ngạo khí, làm như ngạo khí bẩm sinh. Nhưng cô lén lút, từ trước đến giờ vẫn nhắm mắt theo đuôi theo sát anh.
Cho tới khi Tùy Trần đã thành thói quen bị cô theo đuôi, mà giờ khắc này. Thế nhưng anh lại rõ ràng cảm thấy giữa hai người có khoảng cách, cái loại khoảng cách đó chỉ có thể nhìn bóng lưng cô.
Hồi lâu. Cho đến khi hai bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, Đỗ Ngôn Ngôn mới dẫn đầu lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng thu hồi bình tĩnh, khơi lên đôi môi cười mỉa,. A, là Thẩm Phi đấy. Anh ta ẩn lui nhiều năm, ngay cả truyền thông chỗ nào cũng nhúng tay cũng không đào được tin tức của anh ta, bây giờ lại cùng một người phát ngôn mới bàn về việc quảng cáo, thật ly kỳ. Bây giờ tin đi, cô đã sớm nói qua, cô ta cùng Thẩm Phi có quan hệ không đơn thuần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]