Rất đáng tiếc, Thịnh Đản hình như quên, ở bên cạnh Tùy Trần những nữ sinh ưu tú phiêu đãng quá nhiều, quá nhiều!
Nữ tiếp viên hàng không, vào giờ phút này Thịnh Đản tuyệt đối là ghét nhất cụm từ nghề nghiệp.
Mặc dù cùng Tùy Trần, Thích Huyền ngồi cùng chuyến máy bay trở về, nhưng vì tận lực tránh cho đỡ phiền toái, Sâm ca cố ý để cho Thịnh Đản và hai người bọn họ tách ra một khoảng an toàn, ghế ngồi cách xa.
Việc này đã để cho Thịnh Đản cảm thấy rất khó chịu, cách một hành lang, vừa liếc phia đối diện, chỉ có thể xa xa nhìn, muốn cùng Tùy Trần nói mấy câu cũng khó khăn.
Làm cho người ta cảm thấy bực tức phiền muộn trong lòng chính là, kể từ khi hai người gieo họa này lên máy bay, những nhóm người tiểu tiếp viên hàng không liền không an tĩnh qua!
Hai người đàn ông tay dài chân dài, thiết yếu làm phiền nữ tiếp viên hàng không tới cất hành lý sao?
Xin quẻ cầu danh chụp hình chung gì gì đó, cần đồng thời tặng kèm nụ cười rực rỡ sao?
Đều là khoang phổ thông như nhau, tại sao chỉ có bọn họ mới vừa vào ngồi thì có cái gối, tấm thảm, cộng thêm vô số đồ uống?
——coffee 0r tea or me?
Đây mới là những thứ mà nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp nở nụ cười kia chân chính muốn hỏi ra thành lời đi!
"Nhân viên phục vụ nhi! Cho tôi một ly nước!" Rốt cuộc Thịnh Đản không kiềm chế được mà khẽ hô ra tiếng, cái gì hình tượng phong cách đều bị cô quên hết đi, cô chỉ biết Tùy Trần ai đến cũng không có tư thái cự tuyệt hay chán ghét, bộ dáng tươi cười rạng rỡ rất chói mắt. Vẫn đắm chìm trong rối rắm, Thịnh Đản không ý thức được mình kêu lớn tiếng bao nhiêu, từng câu từng chữ ẩn chứa sắc thái ghen tuông cùng mùi khói thuốc súng gay mũi.
Cho dù là những người xung quanh đưa mắt tới, cô vẫn hồn nhiên không hay, nhìn chằm chằm nữ tiếp viên hàng không bên cạnh Tùy Trần.
"Phốc!" Cho đến khi Thích Huyền ở đầu kia nghiêng mặt sang liếc xéo cô, rất không khách khí phì cười ra tiếng.
Nhân viên phục vụ nhi? Chậc chậc, xưng hộ thật đúng là rất thuần phác. Anh buồn cười nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không bên cạnh, phát ra nhạo báng, "Nhân viên phục vụ nhi, vị tiểu thư kia thoạt nhìn hình như là thật sự rất khát, cô mau đưa cho cô ấy một ly nước đi, thuận tiện hỏi xô ấy xem trong khoang máy bay buồn bực hay không buồn bực, cần mở giúp cửa máy bay để hóng mát một chút không."
"...... > mãnh
Cũng may, rất nhanh có tỷ tỷ rảnh rỗi đưa cho cô một ly nước, ít nhất có thể mượn động tác uống nước không ngừng tiêu trừ chút lúng túng.
"Này, em gái, đừng uống nhiều như vậy. Giao thông quản chế, máy bay trễ giờ, cho dù em mót đến chết, nhân viên phục vụ nhi cũng không có biện pháp giúp em mở nhà vệ sinh đâu, em muốn tiểu trên người?"
"Thích Huyền!"
Thịnh Đản thiếu chút nữa bị kích động đến mức đem cái ly trong tay ném về phía Thích Huyền.
Động tác ném còn chưa bắt đầu thi hành, liền bị một câu êm ái của Tùy Trần làm đình chỉ, "Chớ khi dễ cô ấy."
"Chao ôi, có người đau lòng kìa." Thích Huyền không nhịn được chế nhạo.
Thịnh Đản vểnh tai, nỗ lực muốn nghe rõ câu trả lời của Tùy Trần, tiếc rằng khoảng cách có chút xa.
Cô chỉ nhìn thấy một lát sau, Tùy Trần rút tạp chí mở ra, hướng về phía nữ tiếp viên hàng không mỉm cười nói: "Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, tôi muốn an tĩnh xem tạp chí, có thể không?""Ừ." Không muốn bị quấy rầy, ám hiệu quá mức rõ ràng, nữ tiếp viên hàng không rất thức thời gật gật đầu, nở nụ cười nghề nghiệp tránh ra.
Cuộc nháo kịch này bị Tùy Trần nhẹ nhàng bang quơ kết thúc, anh khẽ nghiêng mặt sang bên, mỉm cười, ánh mắt quét qua Thịnh Đản.
Ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, lại để cho cô cảm thấy gương mặt nóng hừng hực, trong cặp mắt đen kia hình như đang nói gì đó, nhưng cô xem không hiểu.
Cô chỉ có thể để mặc cho mình đắm chìm vào trong thế công ánh mắt của anh, tất cả so đo hóa thành hư không.
Sau khi thu hồi tầm mắt Tùy Trần nghiêm túc đánh giá nội dung trên tạp chí, hình như là không muốn nói thêm nữa.
Đáng tiếc, Thích Huyền ở một bên không có ý định cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho anh, "Cậu xong rồi, em gái nhà tớ rất biết ăn..."
Trầm mặc giây lát, sau đó Tùy Trần đột nhiên khép tạp chí lại, chuyển con mắt, lạnh nhạt dò xét Thích Huyền, "Cô ấy không phải của nhà cậu."
"...... Cậu ghen tuông cũng không nhỏ."
"Ghen tuông? Em gái và sư huynh thôi, quan hệ của hai người trong mắt người khác là gì? Tớ không tin tưởng cô ấy như vậy sao?"
"...... Cậu có phải hơi quá kích động không?" Không có ghen tuông cũng không cần câu câu chữ chữ đều nói đến mức nghiến răng nghiến lợi như thế, không có ghen tuông cũng không cần thao thao bất tuyệt giải thích không ngừng á. Anh nhíu mày, không chút lưu tình gỡ bỏ chiếc mặt nạ của Tùy Trần, "Lo lắng tớ đem cô ấy đoạt mất à, vậy thì hãy mau mau đem cô ấy trói chặt đi. Cậu phải biết, mặc kệ cô ấy thích cậu nhiều, chỉ cần nam chưa cưới nữ chưa gả, tớ còn có cơ hội thừa cơ mà vào, đến lúc đó cũng đừng trách tớ không để ý tình nghĩa anh em."
Nghe vậy, Tùy Trần hít sâu bình tĩnh, trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên xoay người, nổ tung, "Tớ cầu xin cậu đi tìm bạn gái đi."
"Tớ cũng muốn nhé. Nhưng tớ chỉ muốn cô ấy, làm thế nào đây?" Anh không chút để ý bám lấy đầu, tiếp tục không sợ chết mà đi khiêu khích.
"Vậy thật đáng tiếc nhé, cô ấy chỉ muốn tớ, làm thế nào đây?"
"Phi, rốt cuộc cậu lấy tự tin ở đâu ra vậy." Thích Huyền quay đầu đi, bị câu nói của Tùy Trần làm thương tổn đến buồn bực trong lòng, rồi lại không thể nào phản bác. Là muốn tranh đến cuối cùng, hay là lựa chọn thành toàn, thật ra thì trong lòng anh đã sớm có đáp án, chỉ là buông tay cũng cần cả quá trình.
"Cậu có thể thử khiêu chiến một chút xem."
"Đây là đang mời tớ cạnh tranh tới cùng sao? Vậy tớ cũng không khách khí."
"......" Tùy Trần cứng họng, theo bản năng ngoái đầu lại nhìn nét mặt của Thịnh Đản.
Cô vừa vội vàng nuốt đồ ăn trên máy bay vừa hướng về phía anh cười khúc khích, không tính là nụ cười xinh đẹp, lại làm cho anh cảm thấy rất an toàn mê hoặc.
Đúng vậy, cô không phải Đỗ Ngôn Ngôn, cô sẽ không chần chừ, cô không cần anh cẩn thận từng li từng tí trông coi, thận trọng cướp đoạt, cô sẽ rất ngoan rất nghe lời canh giữ ở bên cạnh anh, cô ở bên gối anh cam kết qua cô làm bất cứ chuyện gì cũng rất nghiêm túc, vậy cũng bao gồm chuyện thích anh chứ?
Sau khi cùng cô nhìn nhau, Tùy Trần từ từ kéo tầm mắt về, nhếch miệng lên, "Không cần khách khí, tớ sẽ không thua."
Cùng với nói lời này với Thích Huyền cũng là quẳng xuống chiến thiếp, chẳng bằng nói anh tự hứa hẹn với chính mình.
Không thể thua, không thể buông tay, bỏ lỡ Thịnh Đản, trạm tiếp theo, chính là cả đời tiếc nuối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]