Chương trước
Chương sau
Trang cá nhân trên "Cãi Cọ".
[Cua Nhút Nhát]: @Cãi Cọ 3357868, đây là đồ đệ của tui, hôm nay cậu ấy đã xuất sư rồi, mọi người mau tới chúc mừng.
[Trái Chanh]: Hoan hô, chúc mừng, không ngờ Cua nhát cũng bồi dưỡng được đồ đệ cơ đấy.
[Sunny]: Hoan hô, chúc mừng, chúc cho tình cảm sư đồ mãi mãi bền chặt.
Vô số người qua đường: Hoan hô, chúc mừng, chúc cho tình cảm sư đồ mãi mãi bền chặt.
Tình cảm sư đồ chắc chắn sẽ mãi bền chặt rồi. Giang Ảnh tính bao giờ có thời gian sẽ hẹn gặp đồ đệ, hai người đã quen biết lâu thế rồi, cũng có thể coi là tình cảm gắn bó. Nếu như không thể gặp mặt để bồi dưỡng thêm thì quả thực quá đáng tiếc.
[Cua Nhút Nhát]: Muộn lắm rồi, tui đi ngủ trước đây. Sau này thỉnh thoảng có gì thì tui sẽ giảng thêm cho cậu. Tui không phải kiểu để cậu xuất sư xong không thèm quan tâm nữa đâu.
[Cua Nhút Nhát]: Thường xuyên liên lạc nhé.
[Cãi Cọ 3357868]: Biết rồi, ngủ đi.
Từ sau khi đưa cho Thích Trục tờ giấy nhỏ, cuộc sống của Giang Ảnh khiến cậu hài lòng lắm. Phim truyền hình đã đóng máy, đồ đệ đã xuất sư, ngày mai cậu còn suôn sẻ thuận lợi bước chân vào nhà Thích Trục nữa.
Niềm vui bất ngờ, niềm vui tới cửa, vui sướng ngất ngây, vui mừng ra mặt.
Đêm ấy Giang Ảnh nằm mơ, cười tỉnh mất mấy lần, lúc cậu tỉnh hẳn đã là buổi chiều hôm sau rồi.
"Chào buổi sáng nha chị Hội Hội." Giang Ảnh vừa tới công ty đã gặp ngay Tuyên Hội Đồng mới quay phim với mình xong.
"Giờ đã là chiều rồi." Tuyên Hội Đồng chả thèm nể mặt.
"Ầy, không sao." Giang Ảnh tìm một cái ghế sofa để ngồi tạm, "Em chỉ tới khai báo về việc em bị lột trần thôi, khai báo xong là em đi liền."
Rớt mất cái mai cua thôi mà, có gì đâu. Da cậu dày như thế, chịu được tất, thế nào cũng phải giữ chặt sở thích của mình đã.
"Sự việc đã qua mấy ngày rồi, không còn ai để ý em đâu." Giang Ảnh dùng tận nửa buổi chiều để tẩy não người đại diện, "Người đi trà lạnh, chẳng ai còn lạ gì nữa."
Sự việc đến đây coi như kết thúc, Giang Ảnh tự làm theo ý mình đã thành quen, đương nhiên cậu sẽ không làm khó bên quan hệ công chúng vì chuyện này rồi.
"Cậu có điện thoại kìa." Người đại diện chỉ chỉ vào chiếc điện thoại Giang Ảnh đặt trên bàn uống nước. Cô nghe Giang Ảnh ba xạo mà đau hết cả đầu, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng để kết thúc cuộc nói chuyện này thôi.
"Cuối cùng ngài cũng nhớ tới chuyện liên lạc với tôi rồi à?" Giang Ảnh tiện tay cầm trái quýt ở trên bàn uống nước lên bóc vỏ, "Hả tiểu Tề tổng?'
"Dẹp mẹ đi." tiểu Tề tổng thở dài, hắn chủ động làm lành, "Tao với mày coi như hòa, không nhắc tới chuyện lúc trước nữa."
"Nể mày lắm đấy." Giang Ảnh đáp.
"Ngày mai, chương trình kia của tao quay tập cuối rồi, dù gì giờ mày cũng không bận, nhớ đến nhá." Tề Tuấn nghiêm túc bàn chuyện công việc, "Những thí sinh ngày mai đều phải giữ lại, mày cứ khen bừa mấy câu là được. Nếu không khen nổi thì mày ngậm chặt cái mỏ vào, ngồi im đấy làm vật trang trí thôi, biết chưa?"
"Biết rồi biết rồi." Giang Ảnh thấy Tề Tuấn nó lắm mồm quá, "Tao với mày cũng có tình nghĩa của bạn học cũ, tao không bẫy mày đâu, yên tâm đi."
Sau mấy ngày thăng trầm, hai người bạn cũ lại hòa thuận như xưa. Sau khi nói xong chuyện công việc, hai người lại tiếp tục nói về những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
"Tiểu Ảnh, có người tìm cậu kìa." Trợ lý gõ cửa phòng.
"Không nói nữa, tao về nhà đã." Giang Ảnh bảo, "Bye bye, mai gặp nhá."
"Ừa ừa ừa." Tề Tuấn vui vẻ ấn tắt máy.
Thời còn đi học, Giang Ảnh hay qua nhà Thích Trục chơi lắm. Ba mẹ Thích Trục đều bận ơi là bận, cái nhà to như thế mà lúc nào nhìn cũng vắng vẻ. Ấy thế mà chỉ cần hai người họ ngồi làm bài tập thôi là thế nào lát sau cũng láo nháo hết lên, dần dần mới thấy căn nhà không còn trống vắng nữa.
Sau khi Thích Trục về nước, anh chuyển ra ngoài sống. Giang Ảnh chưa tới bao giờ, lần này Thích Trục đưa cậu về căn nhà đó.
"Trợ lý của em đem hết hành lý của em tới nhà anh rồi à?" Lúc đang lướt Weibo, Giang Ảnh đột nhiên nhớ tới chuyện này.
"Ừ." Thích Trục đáp, "Anh thu dọn giúp em rồi."

"Đêm qua em về nhà đến cả cái chìa khóa cũng không có, may mà trợ lý của em có chìa khóa dự phòng. Nhưng mà hôm nay ảnh cầm chìa khóa dự phòng đi mất rồi." Giang Ảnh thở dài, làm như bất đắc dĩ lắm không bằng, "Anh ơi anh à, anh có bằng lòng chứa chấp bạn nhỏ không có nhà để về này không?"
Thích Trục nghe thấy thế khẽ bật cười, anh ra hiệu bảo Giang Ảnh xuống xe: "Đến nhà rồi."
"Em thích phong cách trang trí của nhà anh. Diễn viên đang hot đúng là tốt thật." Giang Ảnh ngồi xổm trong vườn hoa nhỏ nhà Thích Trục, cậu nhìn chằm vào cây sen đá mập mạp, rất là muốn thò tay bóp bóp mấy cái, "Ở cái nơi tấc đất tấc vàng này mà anh lại mua cái nhà to như thế."
"Bớt đi." sau khi đỗ xe xong, Thích Trục bước tới chỗ Giang Ảnh, anh kéo cậu đừng dậy, "Nghệ sĩ hắc hồng dăm ba bữa lại bị mắng lên hot search như em thì không có tư cách nói anh."
Sắp sang hè, những bông hoa xinh xắn đáng yêu trong vườn thấm đẫm hương thơm dịu ngọt. Giang Ảnh không biết nhiều về hoa, cậu cũng chẳng gọi được tên của các loài hoa trong vườn này. Nhưng mà cậu biết rằng, dáng vẻ tỏa hương khoe sắc này của chúng rất giống yếu tố "thiên thời địa lợi" cậu hằng mong muốn.
Ráng chiều đổ xuống, ánh nắng cuối ngày mang theo chút ấm áp còn sót lại. Giang Ảnh đứng lên hơi nhanh, chân cậu vấp một cái, Thích Trục vội đỡ lấy cậu. Tiếp đó, cả người Giang Ảnh nhào vào lòng anh.
Tà dương lấp lóe phía sau mái nhà. Lúc Giang Ảnh ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt Thích Trục. Dường như cả cậu và những đóa hoa kia đã tiến sâu vào thế giới của anh.
Vào khoảnh khắc hoàng hôn vụt tắt, cậu nhắm mắt lại, vòng hai tay ôm lấy cổ anh rồi hơi kiễng chân lên. Trong lúc Thích Trục hôn, trên môi cậu chậm rãi nở nụ cười.
"Ngốc." sắc trời trở tối, Thích Trục khẽ đẩy người nào đó hôn quên cả thở một cái, "Em tự cắn mình rồi kìa."
Giang Ảnh: "..." Càng cua trong lòng lại khua khoắng, tính háo thắng chết tiệt của cậu lại nổi lên rồi.
Giang Ảnh nhảy vào nhà tắm của Thích Trục để tắm rửa sạch sẽ, cậu còn chẳng thèm lau khô bọt nước trên người đã choàng tạm cái áo choàng tắm của Thích Trục rồi đi ra ngoài. Thích Trục cầm bông y tế nhẹ nhàng lau khô chút bọt nước còn dính trên vết thương nơi khóe môi giúp cậu.
"Sơ xuất thôi." nhóc lộn xộn rất chán nản. Tài nghệ không bằng người ta nên là lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc lắm. Lúc cậu thấy mất mát sẽ vô thức bĩu môi, ánh mắt thi thoảng lại nhìn xuống sàn nhà. Dáng vẻ này của cậu rơi hết vào trong mắt của anh. Khác hẳn với bộ dạng diễu võ dương oai lúc thường, bây giờ trên người cậu toát ra nét đẹp vừa mềm mại lại vừa ngây ngô.
"Tiểu Ảnh à." Thích Trục cầm bông y tế đã chấm thuốc trên tay, anh khe khẽ ấn lên môi Giang Ảnh, "Em phải biết rằng, từ xưa đến nay, khi đã thích một người thì sẽ không có thắng thua gì hết."
"Thế sao?" Giang Ảnh mấp máy môi, nghe có vẻ không hiểu lắm nhưng mà hình như cậu hiểu được chút xíu rồi, "Vậy nên?"
"Không tranh thắng thua, không màng được mất. Em chỉ cần cảm nhận tình cảm trong trái tim mình thôi." Thích Trục cất hộp thuốc đi.
Có lý. Giang Ảnh cảm thấy cũng phải thôi, quả nhiên là Thích Trục hiểu sâu biết rộng.
"Được rồi." Giang Ảnh thỏa hiệp.
Không tranh thắng thua, không màng được mất.
Từ nay về sau cậu sẽ cố gắng học cách cảm nhận lòng mình.
"Tiểu Ảnh, anh hỏi em, em đã nghĩ kỹ chưa?" Thích Trục nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt với thái độ của anh như là đang hỏi cậu chuyện gì to tát lắm, "Em biết anh đang nói đến chuyện gì đấy."
"Bao lớn rồi, em bảo em là của anh thì chắc chắn là của anh, em không đổi ý. Giờ em đã dâng mình tới tận cửa, không thể chạy được đâu." Giang Ảnh móc ở trong túi áo khoác ra một cái hộp vuông nhỏ rồi đặt lên giường Thích Trục, "Anh cứ yên tâm, em mà chạy thì coi như em thua."
Thích Trục: "..."
Thích Trục chẳng nói gì cả, anh nhặt cái khăn lông lên rồi quay người đi tắm.
Thời gian chờ đợi dài quá đi mất. Để chứng minh bản thân không căng thẳng tí nào, ai đó quyết định phải tìm trò gì vui vui đã. Đọc vài trang sách hay là lướt điện thoại gì gì đó, đều ok.
Dưa Nhỏ được trợ lý mang từ đoàn làm phim về, giờ nó đang đặt trên tủ cạnh giường của Thích Trục. Bên cạnh nó còn đặt hai cuốn kịch bản《Đúng dịp tuyết rơi》của Thích Trục, hồi đi quay chương trình tạp kỹ Giang Ảnh từng thấy.
Lúc cậu vừa tính cầm kịch bản lên thì đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Đồ đệ xuất sư rồi mà mình quên chưa kết toán điểm cho cậu ấy.
Điểm trong hệ thống sư đồ của "Cãi Cọ" có thể dùng để đổi quà kỷ niệm. Nếu đổi điểm này thành món gì đó có lẽ cũng giữ lại chút kỷ niệm cho cậu và đồ đệ.
[Cua Nhút Nhát]: Đồ đệ ơi, chào buổi tối~
[Cua Nhút Nhát]: Suýt chút nữa tui quên không kết toán cho cậu.
[Cua Nhút Nhát]: Điểm tích lũy đổi được quà đấy, cậu thử vào phần mua sắm coi thử nha.

Người dùng "Cua Nhút Nhát" lựa chọn kết toán điểm sư đồ, sau khi kết toán, điểm sư đồ sẽ quay về 0. Bạn có muốn đổi thành điểm tích lũy không?
Có|Không
Này thì có gì mà do với chả dự. Giang Ảnh ấn luôn vào "Có".
Kết toán thành công, hệ thống phát giọng nói...
【Ngài đã thành công kết toán điểm sư đồ. Cảm ơn ngài đã cùng đồ đệ trải qua 123 ngày đêm, mong rằng tình cảm sư đồ mãi mãi bền chặt.】
Gần như cùng một lúc, trong căn phòng vang lên một âm thanh giống y đúc.
【Sư phụ của ngài đã thành công kết toán điểm sư đồ. Cảm ơn ngài đã cùng sư phụ trải qua 123 ngày đêm, mong rằng tình cảm sư đồ mãi mãi bền chặt.】
Giang Ảnh: "?"
Giang Ảnh: "??"
Tình huống gì thế? Sao cậu ấn kết toán có một lần thôi mà lại có tận hai âm thanh thông báo thế này? Hơn nữa, cái âm thanh kia hình như không phải của Cua Nhút Nhát!
Nó xuất phát từ... điện thoại của Thích Trục?!
Giang Ảnh cầm điện thoại của Thích Trục lên xem. Trên màn hình của anh hiện chữ "Cãi Cọ" rồng bay phượng múa, rõ ràng là mới nhận được thông báo xong.
Bây giờ Giang Tiểu Ảnh đang có rất nhiều câu hỏi.
Cậu nhìn hai cuốn kịch bản giống nhau kìa, càng nhìn càng thấy là lạ.
Thế là cậu cầm lấy một cuốn, mở ra...
Không sai, là kịch bản của《Đúng dịp tuyết rơi》. Trên đó còn có mấy chỗ thích Trục lý giải và lời bình của anh nữa, giấy trắng mực đen rõ ràng, không có vấn đề gì cả.
Tiếp đó cậu cầm nốt cuốn còn lại lên, mở ra...
Giang Ảnh: "..."
Thích Trục in lại toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người họ mấy tháng gần đây, anh dùng bút đỏ khoanh vào những chỗ xuất hiện từ "ngài", "quý ngài", "nha", gạch rõ cấu trúc câu, lại còn đánh dấu cả đống meme cà khịa đủ loại nữa chứ.
WTF? Thích Trục làm trò gì vậy?
"Không phải... chứ. Mình có nên lạy trời lạy Phật rằng đây chỉ là bóng ma tâm lý của mình không đây?" nụ cười của Giang Ảnh cứng đờ, cậu cười không nổi luôn á.
Điện thoại Giang Ảnh khẽ rung một cái, hệ thống thông báo mới nhận được tin nhắn...
[Tiếng Trung Của Trác Việt Cực Trâu Bò]: Là ngài à, bạn ơi! Mỉm cười.jpg
[Tiếng Trung Của Trác Việt Cực Trâu Bò]: Hóa ra bạn trai nhỏ của Thích Trục cũng có tài khoản trong này!
[Cua Nhút Nhát]: ...
Bùm bụp, đây là tiếng nhịp tim Giang Ảnh đập.
[Tiếng Trung Của Trác Việt Cực Trâu Bò]: Đệt, mấy hôm trước không online nên giờ tui mới thấy tin nhắn, tui đáng đánh quá.
[Tiếng Trung Của Trác Việt Cực Trâu Bò]: Là cái này, mẹ nó chứ cho ông xem ảnh chụp màn hình đây.
[Tiếng Trung Của Trác Việt Cực Trâu Bò]: [Hình ảnh]
Giang Ảnh dùng bàn tay phải đang hơi run run của mình để mở hình ảnh Trác Việt mới gửi tới. Bên trong giao diện tài khoản cá nhân của người dùng quen thuộc, có một cái tên nhìn đến là quen mắt...
Cãi Cọ 3357868.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.