"Ấy, mấy người bình luận chậm tí đi, tui nhìn mà hoa cả mắt." trong miệng Giang Ảnh ngậm đuôi bút bi, cậu vừa gõ bàn phím tính tiền vừa nhìn bình luận, "Sao tự dưng náo nhiệt thế." [Xin đừng chen lấn xô đẩy, tui còn ứ thấy bình luận của tui đâu đây này.] [Tui cũng thế, tui cũng thế, anh ơi ngẩng đầu nhìn em đi mà.] [Giờ là lúc mị chạy tới ngắm nữ thần nhà mị!] [A~ tui tắt bình luận rồi, sáng khoái tinh thần hẳn.] Chắc giờ huy chương danh dự của cậu đã ở trong tay tiểu Tề tổng rồi, Giang Ảnh nghĩ thầm, chờ cậu về là có thể sưu tầm được mô hình người diêm thứ tư, có một người bạn có thể giúp mình nhận hàng chuyển phát nhanh đúng là tốt thật. Tiểu Tề tổng tốt quá đi mất. Bút bi trong miệng cậu bị giật nhẹ mấy cái, tâm hồn đang treo ngược cành cây của Giang Ảnh bị kéo về, không biết Thích Trục đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào. "Anh làm gì thế?" Giang Ảnh cắn chặt đuôi bút không chịu nhả, cậu lúng búng hỏi, "Làm việc chăm chỉ, không được lười biếng." "Anh qua xem em lười đến mức nào rồi." giọng nói của Thích Trục nghe có vẻ hơi ghét bỏ. "Nhả ra." Thích Trục khẽ bóp má Giang Ảnh một cái rồi rút cây bút ra. Anh nhìn dấu răng nham nhở trên cán bút bằng gỗ, giơ tay lên ném cây bút vào trong ống đựng bút ở gần đó, "Miệng lưỡi sắc bén, đến cái bút bi em cũng không chịu buông tha." "Vậy em phải cắn cái gì bây giờ?" người nào đó chẳng sợ tí nào, mặt dày bắt đền, "Anh đền cho em cái khác đi." "Đền cho em." Thích Trục đút một viên kẹo sữa vào trong miệng cậu, vị ngọt cuốn lấy đầu lưỡi, đây là hãng kẹo Giang Ảnh thích nhất. Cậu lim dim mắt thỏa mãn, xòe tay ra trước mặt anh: "Lén lút giấu đồ ăn vặt à. Anh còn nữa không, em tịch thu hết." [Hai người kiềm chế chút đi, sao lại công khai yêu đương thế này hả?] [Tụi tui cũng muốn thử cảm nhận bé Giang Ảnh vị sữa mụt xíu, vừa dữ vừa cưng, thơm thơm mềm mềm. Hu hu hu, tui có thể.] [Má ơi, sao tui lại cảm thấy thầy Thích mới lườm đống bình luận của chúng ta thế nhỉ, cảnh cáo chúng ta đừng có mà mơ tưởng sao ha ha ha.] [Tui không thể được chưa hả há há há. Tụi tui nào dám đâu, thầy Thích đừng lườm tụi tui như thế, người ta cũng biết sợ chứ bộ.] [Sau khi follow nhau xong đúng là khác hẳn, mặc dù cách hai người họ nói chuyện vẫn kiểu muốn đấm nhau như xưa nhưng mà khum hiểu sao mị lại thấy rất là ngọt!] Buổi sáng cửa hàng kinh doanh rất tốt, đến cả hạng mục đồ đi biển cũng bán được rất nhiều. Đến buổi trưa, các khách mời tự vào bếp nấu cơm, tất cả đều cảm nhận được niềm vui vẻ khi tự mình vào bếp. Bởi thế nên mọi người quyết định buổi tối sẽ làm một bữa tiệc hải sản. Nguyên liệu nấu ăn trong tiệm có hạn nên các khách mời tính đi tới chợ hải sản gần đó mua ít đồ. "Để bọn chị trông tiệm cho, buổi chiều chắc ít khách hơn, không bận lắm đâu." Phương Nghi đề nghị, "Thầy Thích với Giang Ảnh đi chợ hải sản mua ít đồ nhé." Chợ hải sản nằm ở phía Nam của đảo, hầu hết nguyên liệu nấu ăn của cư dân đảo là được lấy ở đây. "Tiểu Ảnh, em còn muốn ăn gì nữa không?" Thích Trục trả tiền xong, anh muốn hỏi thử ý kiến Giang Ảnh, mà vừa xoay người đi đã không thấy cậu đâu rồi. Trong việc đi tìm Giang Ảnh, Thích Trục có kỹ năng đầy mình. Chẳng mấy chốc anh đã tìm được cậu trong một cửa tiệm bán cua. "Cua mùa này ăn chả ngon gì cả, toàn là đồ đông lạnh, ăn chán chết." Giang Ảnh nhoài người trên tủ kính của tiệm người ta, cậu nghiêng đầu nhìn hai con của bé xíu đang đánh nhau một cách chăm chú. Thích Trục: "..." Trong phòng livestream có rất nhiều người quan sát hai người họ từ nãy đến giờ... [Sao tui lại thấy quen thuộc một cách quỷ dị thế này.] [Cuối cùng cũng thấy được hiện trường cảnh vừa rời tay là chạy mất hút trong truyền thuyết, có ai biết ẻm biến mất từ lúc nào không dạ?] [Bồ xem《Đi ra ngoài》chưa? Ở trong chương trình tạp kỹ về cuộc sống thanh nhã chốn thôn quê đó, Thích Trục vừa buông tay bé Ảnh nhà tụi tui ra là ẻm biến mất luôn, lần trước là vô hẻm coi người ta cãi nhau, lần này là xem cua đánh nhau.] [Ha ha há há, quá ư là hợp với "hình tượng" của ổng luôn. Ý tui khum phải bảo cái hình tượng thiếu niên đơn thuần ngoan ngoãn do công ty thiết lập đâu, các chị em biết tui đang nói tới cái nào mà.] [Sao cậu ấy lại thích cua đến thế nhỉ, nghe cách hai cậu ấy nói chuyện, tui thấy có vẻ Giang Ảnh thân thuộc giống loài này ghê.] [Hồi trước có người nhá tin rồi còn gì, minh tinh nào đó hay tự mình xuất trận có hai series acc clone, một cái là series Ảnh Vệ, một cái là series Cua, chuyên phụ trách cãi nhau với gây sự.] [Phụt, bảo sao ổng lại không ghét Ông Chủ Cua, có duyên quá nhỉ.] Hai người họ đi một vòng quanh phía Nam của hòn đảo rồi trở về căn biệt thự nhỏ. Trên bãi cát ở đây có thể nhìn thấy ca nô kéo dù bay ở cách đó không xa. Bầu trời ở ngoài biển xanh lắm, chiếc dù đang bay trên không trung được ánh nắng vàng ruộm bao phủ, xung quanh đó có mấy chú chim vút bay, là chim hải âu và loài chim biển không rõ tên nào đó. Giang nhị thiếu đứng trên bãi cát hong hóng nhìn theo, không nỡ rời đi. "Doanh thu của chúng ta sắp đạt tiêu chuẩn rồi, có lẽ chiều mai sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi." Thích Trục cúi người, anh nắm lấy cổ tay Giang Ảnh rồi dắt cậu đi, "Đến khi đó cư dân trên đảo sẽ cho chúng ta tham gia miễn phí mấy hạng mục vui chơi này, quay lại sau cũng không muộn." Giang Ảnh còn lưu luyến lắm nhưng cậu vẫn miễn cưỡng đi theo anh. Mãi tới chiều ngày hôm sau cậu mới thành công được chơi dù bay trên biển. Ca nô kéo theo chiếc dù ngũ sắc lượn qua lượn lại trên biển, gió biển mằn mặn thổi qua. Nhờ vào chiếc dù sau lưng nên Giang Ảnh bay được cao lắm, cậu nhìn xuống dưới, thấy Thích Trục đang đứng bên bờ biển lặng lẽ chờ cậu. Cậu vẫy tay về phía Thích Trục, chẳng biết anh có nhìn thấy không. Thời gian chơi dù bay cũng không lâu lắm, ca nô dần di chuyển về phía bờ. Giang Ảnh đeo dù trên lưng, từ từ đáp xuống biển. Thích Trục đã đứng sẵn ở vùng nước nông, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu. Nơi Giang Ảnh rơi xuống là nơi Thích Trục đang đứng. Giang Ảnh dang hai tay ôm cổ anh, Thích Trục cũng đưa tay ra, ôm lấy cậu thật vững. Dù bay rực rỡ sắc màu chậm rãi hạ xuống, phủ lên hai người, chặn lại tầm nhìn của tất cả camera. "Bạn trai ơi, anh xem bạn trai anh từ trên trời giáng xuống đây..." Giang Ảnh cười tít cả mắt, cậu chưa nói xong đã bị Thích Trục ôm chặt lấy, một nụ hôn khẽ khàng rơi xuống cần cổ. Cậu nhân cơ hội dụi đầu vào cổ áo Thích Trục, hít hà hương nước hoa nam tính bị gió biển thổi phai nhạt bớt trên người anh. Sao lúc trước cậu lại không biết lớp trưởng thơm như thế nhỉ. Suy nghĩ muốn cãi nhau đã khiến Giang Ảnh bỏ qua thật nhiều thứ. Cậu nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Giờ hai chúng ta là người chung một thuyền rồi đấy." Giang Ảnh: "..." Phì Cậu thiệt sự chả nói được câu nào hay ho sất, những lời hôm tỏ tình cậu đang tính nói thì bị cắt ngang có lẽ là những lời nghe giống tiếng người nhất rồi. Nhưng mà cũng không thành vấn đề, Thích Trục hiểu ý cậu là được. Hai người họ sẽ bên nhau cả đời, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu. "Anh sẽ đối xử với em thật tốt." Thích Trục khẽ nói bên tai cậu. Bởi vì camera được đặt trên bãi biển nên người xem trong phòng livestream chỉ nhìn thấy Giang Ảnh rơi vào vòng tay Thích Trục thôi chứ chẳng thể nào thấy được động tĩnh của hai người họ phía dưới chiếc dù... [Wow, đây là cái ôm từ trên trời giáng xuống à.] [Ai đi quẳng cái thứ vướng víu kia ra giúp tui với, tui cảm thấy bỏ nó ra thì chắc chắn sẽ coi được nhiều thứ hay ho hơn.] [Ngọt chết tui gòi! Truy Phong Trục Ảnh là thật đấy, mau đăng lên super topic đi các chị ơi.] [Lúc cái dù chưa phủ xuống thì tui đã cap được rồi. Đẹp chết mất thôi!!! Phía sau lưng là hoàng hôn loang lổ, tiểu Ảnh nhà tụi tui rơi đúng vào vòng tay Thích Trục, vừa giống như Thích Trục cố ý chạy tới đỡ ẻm, lại vừa giống như bỗng dưng có cục bông rơi vào lòng ảnh í. Hu hu hu, cp tui ship ngọt muốn điên luôn.] [Có phải chương trình thực tế sắp kết thúc rồi không? Mị vẫn muốn nhìn bọn họ nhiều hơn mà hu hu hu.] Hai ngày rưỡi quay chương trình coi như đã kết thúc, ekip của chương trình còn cắt nối biên tập để tuần sau đăng lên nữa. Cửa tiệm này của cư dân đảo sẽ livestream thêm một thời gian ngắn nữa để kéo thêm khách về cho chủ tiệm. Vì tôn trọng sự riêng tư của khách hàng nên ngoài cửa tiệm cũng dán tờ giấy ghi chữ "đang livestream". Tuy thế nhưng rất nhiều fan của các khách mời đã rời khỏi phòng livestream rồi, chỉ có vài cư dân mạng rảnh rỗi vẫn đang ngồi trong phòng livestream nhìn thời gian trôi, ôm hi vọng có thể thấy minh tinh nhà mình vẫn chưa rời đi. Bởi vì ngày hôm sau phải tiếp tục quay phim nên ngay đêm hôm đó Giang Ảnh với Thích Trục về đoàn làm phim luôn, các khách mời khác đến sáng hôm sau mới đi. "Lớp trưởng ơi, anh biết chọn chương trình tạp kỹ quá à." Giang Ảnh ngồi trên xe ô tô, sau hai ngày ngắt mạng thì cuối cùng cậu cũng được cầm điện thoại của mình rồi, Giang Ảnh thấy sướng hết cả người, "Cũng được, không khác đi hưởng tuần trăng mật là bao." "Vốn dĩ anh tính lên đảo rồi nói với em." Thích Trục đang nhìn ra bên ngoài cửa xe bỗng quay đầu lại. "Nói gì cơ?" Giang Ảnh hỏi xong mới load kịp, "Anh tính lên đảo rồi tỏ tình với em á?" Thiên thời địa lợi nhân hòa, quả nhiên lớp trưởng cũng nghĩ tới điều này. "Ai biết đâu tự dưng em lại hiểu chuyện." Thích Trục bật cười, "Anh vẫn luôn nghĩ, hay là cứ tìm cơ hội nào đó để bắt cóc em luôn, dù sao em cũng dễ lừa thế mà." "Em chỉ dễ lừa với anh thôi." Giang Ảnh nhìn Thích Trục, "Người khác cứ thử chọc vào em xem, em mắng luôn đấy." "Nhưng mà nói gì thì nói, tiểu Tề tổng... là Tề Tuấn í, nó hiểu biết nhiều lắm, nó bảo cho em bao nhiêu là thứ, khi nào rảnh em phải cảm ơn nó mới được." dạo này cuối cùng Giang Ảnh cũng ý thức được rằng bạn học cũ là một người không tệ, "Lúc trước em còn toàn nhờ nó nhận hàng chuyển phát nhanh giúp em. Bạn ngồi bàn trước cửa hai chúng ta tốt thật đấy." "Muộn rồi, nó cũng chẳng biết là em về đâu. Giờ em không đi làm phiền nó nữa, hôm nào rảnh rỗi thì em cảm ơn sau."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]