Giang Ảnh hất tung chăn, cậu đạp cho Thích Trục một cú: "Biến đi."
"Cậu còn không chịu ngủ..." Thích Trục ngồi dậy nhét Giang Ảnh vào lại chăn, sáp lại gần uy hiếp, "Tôi đi mượn đạo diễn cái dây thừng, trói chặt cậu vào giường đấy."
"Ngủ ngủ ngủ." Giang Ảnh cũng buồn ngủ rồi, không lộn xộn nữa, "Tướng ngủ của tôi tốt lắm, đêm cậu ngủ đừng có đạp chăn, cũng đừng giành chăn của tôi."
Thích Trục xoay người lại tỏ ý mình đã ngủ rồi.
Giang Ảnh khe khẽ lầm rầm một câu, cuối cùng cũng lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Câu nói mớ kia của Giang Ảnh truyền vào trong tai Thích Trục: "Muốn ăn hồng ngọt ghê."
Bây giờ là tháng ba, lấy đâu ra quả hồng chứ. Chắc là bởi vì sốt nên miệng thấy đắng, thêm nữa là giờ cậu đang không tỉnh táo nên mới lơ mơ nói ra câu này.
Chẳng qua là Thích Trục đột nhiên nhớ tới bài lý luận về quả hồng của Giang Ảnh hồi tối, trong ánh mắt anh thoáng chốc có thêm vài phần dịu dàng.
Như lời Giang Ảnh nói, việc đạp chăn ngày hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, ngày bình thường tướng ngủ của Giang nhị thiếu thích giương nanh múa vuốt thực sự rất ngoan, cậu không vượt qua phạm vi chính mình đã vạch ra chút nào.
Có lẽ là do gần đây tiếp xúc với Thích Trục hơi nhiều nên đến cả nằm mơ Giang Ảnh cũng mơ thấy những chuyện trước kia.
Phòng học của lớp mười trong giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh. Rèm cửa sổ bị gió vén lên, mấy vạt nắng chen nhau tiến vào, Giang Ảnh mười sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/scandal-cua-cau-dang-yeu-hon-cau-nhieu/1050980/chuong-32.html