Trời gió đông khuya lạnh, Diệp Băng Băng bó gối ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố lung linh nhưng có phần ảm đạm.
Giây phút ấy chị phân vân, thật sự phân vân cho quyết định của mình.
Vốn dĩ, chị luôn là người quả quyết, chưa bao giờ ngập ngừng trong quyết định của chính mình, thay vào đó sẽ gắng sức vượt qua.
Có lẽ, những nỗi đau mà chị phải chịu trong quá khứ đã lấy đi nhiều phần tự tin trong con người chị, chỉ cần một lời bàn tán của mọi người cũng đủ khiến chị lấp lửng trong sợ hãi.
Chị cảm nhận được anh đã đổi thay nhưng để an tâm tuyệt đối thì có lẽ là chưa.
Có đôi lúc, chị lại cảm thấy mông lung, vô định cho cái quyết định của bản thân.
Màn đêm khiến lòng chị hiu hắt, chị nâng lon bia lên uống, hơi bia khiến chị say, cái say vô cùng tỉnh, càng lúc càng bị quẩn quanh trong suy nghĩ, không cách nào thoát ra được.
Chị đã đổi thay, trước kia chị đâu có như vậy, chị luôn tự tin và hết lòng cho quyết định của mình, chị luôn nói chỉ cần cố gắng cho dù kết quả có như thế nào cũng đáng được trân trọng kia mà.
Sao bây giờ chị tự biến mình trong vỏ bọc khép kín như thế?
Bây giờ, đến thích ghét, muốn hay không chị cũng không nói thực được, chỉ vì sợ người ta nói mình xấu xa, ích kỉ. Nhưng chị không biết rằng, chính chị lại đang tự đày đoạ bản thân.
Tại sao chị lại phải để ý nhiều tới lời của người khác? Tại sao chị phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/921462/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.