Đã hai lần họ tới nơi này, hai lần chỉ cách nhau vỏn vẹn sáu tháng hai mươi ngày.
Có lẽ nó bắt nguồn từ đứa trẻ và cũng kết thúc vì đứa trẻ đó.
Có lẽ vậy…
Đôi chân Diệp Băng Băng nặng nề bước xuống nấc cầu thang cuối cùng rồi lạnh lùng quay lưng, cái quay lưng khiến Vương Dực Quân thật sự hụt hẫng và tuyệt vọng.
“Băng Băng, hi vọng sau này em sẽ sống tốt.”
Dừng bước, ngửa mặt lên trời cao ngắm nhìn hạt mưa bay lất phất trên màn ô trắng xoá, chị mỉm cười xót xa, đáp lại một cách hờ hững nhất.
“Chắc chắn rồi…”
Sau đó, chị rảo bước đi thật nhanh, dời xa nơi bắt đầu đau thương ấy, hi vọng thời gian sẽ giúp chị lấp đầy tất cả.
Chị lang thang trên con phố đông đúc, tấp nập, tâm trạng não nề, thần trí mơ hồ và ảo mộng.
Dường như cái đông đúc lại càng khiến chị thấy cô đơn, chán chường và bất lực.
Cơn gió đông lạnh lẽo xuyên sâu vào trong, đóng băng trái tim yếu ớt của chị.
Trời choạng tối, Diệp Băng Băng ghé vào một góc phố tránh mưa, ngồi xuống bên chiếc ghế đá ven đường, thẫn thờ một lúc lâu.
Gạt giọt nước mắt sau cuối, Diệp Băng Băng gọi cho Châu Tử Du, giọng nặng nề đến khó tả: “Đàn anh, em muốn ra nước ngoài du học có còn kịp nữa không?”
Đường giây bên kia văng vẳng giọng nói của một người đàn ông ôn nhu, ấm áp: “Được, được chứ! Chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài.”
“Vậy nhé! Em lập tức quay về chuẩn bị.”
“Ừm…”
Sau đó ba ngày, Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/921445/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.