Cánh cửa mở, Diệp Băng Băng bước ra, cô mỉm cười nhẹ nhàng đi tới hỏi han: “Dực Quân anh không sao chứ? Nếu anh có việc đột xuất thì cứ đi đi, không cần lo cho em đâu!”
Vương Dực Quân mày là ai mà để Diệp Băng Băng lần này tới lần khác hi sinh vô điều kiện cho mày như thế?
Mày có xứng đáng là đàn ông hay không?
Anh nhìn cô tự trách khứ bản thân, thi thoảng bị hụt hơi do nhịp thở không đều hay có thể bị dòng cảm xúc bóp nghẹn.
Đầu anh lắc theo vô thức: “Không sao, anh xử lí một lát là xong. Em cứ vào phòng nghỉ trước đi.”
“Được.”
Vương Dực Quân nén lại soạn dòng tin nhắn gửi tới Cố Hiểu phong, kèm theo sau là một trạng thái định vị: “Cậu thay tôi tới đón Hiểu Lâm về nhé!”
Rất nhanh anh đã nhận được hồi âm: “Nghiệt do cậu gây ra sao lại kéo tôi vào.”
“Tôi chỉ nghĩ ra được mỗi cậu, giúp tôi lần này đi.”
Quán rượu về đêm nhộn nhịp, nhạc xập xình, vũ nữ lắc lư theo điệu nhạc, ánh đèn xanh đảo hiu hắt toả sáng rực rỡ, giọi vào đôi mắt đượm sầu của cô gái đang ngổn ngang ngồi ở vị trí trung tâm.
Ánh mắt thất vọng tràn trề Tô Hiểu Lâm nhìn người đàn ông vừa tới, nụ cười buốt đắng, giọng nói sầu ưu rõ rệt: “Hiểu Phong, là Dực Quân bảo anh tới đón tôi sao? Anh ấy bây giờ bận chăm sóc bà bầu tới mức không thể ra ngoài dù chỉ một lúc luôn hay sao?”
Cố Hiểu Phong bước tới, giữ lấy cánh tay đang liên tục dốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/921433/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.