Tia nắng chiếu giọi vào nửa khuôn mặt Diệp Băng Băng, tô nhấn thêm làn da trắng nõn nà không tì vết trên gương mặt tươi sáng của chị, phảng phất lưu hương của cái đẹp không tên không tuổi nhưng khó phai mờ theo năm tháng trong đôi mắt trong veo lấp lánh.
Chị nhìn theo bóng lưng lạnh lùng trước mặt, người đàn ông ấy luôn nói ra những từ ngữ khó nghe nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu mỗi khi suy ngẫm lại.
Rõ ràng là không xấu mà cứ phải tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt để làm cái gì?
Vương Dực Quân dừng bước, ngoắt đầu nhìn lại, khẩu khí toát ra hơi lạnh: "Còn đứng đó làm gì? Có chờ anh ta cũng không quay lại nữa đâu."
Vốn định sẵn bước đi, nhưng khi nghe mấy lời ấy Diệp Băng Băng lùi lại ngồi dựa lưng xuống ghế thong dong.
"Sao anh biết anh ấy không quay lại nữa."
Sải chân rộng mở anh bước tới, mặt sạm lại, hơi thở của anh có thể làm cho không khí đóng băng, ánh mắt sắc bén như chủy thủ muốn đâm chết chị ngay tức khắc.
"Em muốn tự mình đi hay để tôi phải bế."
Mâu thuẫn và kiêu ngạo đan xen tận trong đáy mắt thường ngày vốn điềm tĩnh và lạnh lùng của anh.
Diệp Băng Băng đáp lại ánh ấy bằng nụ cười nửa vời, miệng lắp bắp: "Tự đi... Em tự mình đi được mà."
Trong khoảnh khắc ấy đôi chân Diệp Băng Băng tê rần, tấm lưng nặng trĩu như đang cõng trên đó cả đỉnh núi Thái Sơn, chị di chuyển không nổi, đau tới mức tê tái.
Dạo gần đây đôi chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/243614/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.