Đèn tắt, cánh cửa mở, phòng cấp cứu toả ra luồng hơi lạnh lẽo hắt thẳng vào mặt ba người đang trông chờ ở bên ngoài, bước chân vội vã họ cùng chạy tới.
“Bác sĩ cô ấy thế nào rồi?”- Bành Bội Bội mở lời hỏi.
“Cũng may là được đưa tới bệnh viện kịp thời, nếu chậm trễ thêm mười lăm phút nữa sẽ mất mạng cả hai mẹ con. Lát nữa cô ấy sẽ được chuyển về phòng bệnh mọi người có thể tới thăm.”. Đam Mỹ Sắc
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngay cả Vương Dực Quân cũng không biết.
Anh ở bên chị suốt cả một đêm nhưng lại không hề biết chị đổ bệnh.
Đôi mắt nặng trĩu như cả hàng ngàn tấn đá đổ lên trên, Diệp Băng Băng khó khăn lắm mới mở lên được, đôi mắt đờ đẫn chị lờ mờ nhìn xung quanh, thân thể yếu ớt không thể động đậy, đôi môi khô ráp như muốn cuộn chặt vào nhau, không thể nào mở ra nổi.
Chị đã tỉnh.
Tỉnh lại sau một trận chiến với thần chết.
Chị vẫn an toàn.
Tính mạng chị phải dành từng phút từng giây giữ lấy.
Điều đầu tiên chị nhớ tới là vẻ thờ ơ, chìm say trong giấc ngủ của Vương Dực Quân, chị đã cố dùng chút sức lực yếu ớt lay gọi nhưng anh lại không chút phản ứng nào, cho đến khi hơi thở yếu dần đi rồi xỉu xuống hẳn.
Chỉ mình anh biết vật vã với nỗi đau của mình thôi sao?
Thế còn chị… Ai là người hiểu cho chị.
Tình cảm của anh là vàng là ngọc còn tình yêu của chị là gỗ đá là cỏ cây hay sao?
Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/243611/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.