Ánh mặt trời trên đỉnh đầu, tia nắng êm dịu cuối thu phảng phất, chiếu giọi lên làn da trắng nõn của Diệp Băng Băng, hơi gió thổi qua dịu nhẹ, mát rười rượi.
Trong khi chị đang lan man suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng xe phanh gấp bên cạnh khiến chị thoáng giật mình.
Người đàn ông trung tuổi bước xuống xe, khom lưng cúi đầu lễ độ: “Xin lỗi, cô chủ khiến cô giật mình rồi. Bà chủ tịch muốn gặp cô, mời.”
Biệt thự chính nhà họ Vương rộng rãi, cao chót vót, gang màu trắng lạnh, cỏ cây hoa lá xanh tốt, nội thất bên trong tính sơ sơ vài chục đô, vừa bước chân tới sân vườn đã ngửi thấy mùi tiền nồng nặc.
Vương Giang Ân chậm rãi đi tới, mặt tí tởn như gái mới lớn, cười như nắc nẻ: “Cháu dâu của ta đến rồi sao?”- Bà bội ân cần dìu tay Diệp Băng Băng, tay còn lại vuốt ve cái bụng chình ình của chị: “Chắt nội ta có ngoan không? Có làm con mệt không?”
Tận sâu trong đôi mắt bà là sự ấm áp, vỗ về, ngập tình yêu thương. Đột nhiên khoé mi Diệp Băng Băng rưng rưng, trái tim được gột rửa như vừa có tia nắng ấm áp giọi qua, mím chặt đôi môi mỏng mềm tựa sương, cố giữ vững cảm xúc.
“Dạ không có.”
Đã lâu rồi Diệp Băng Băng mới có cảm giác có người quan tâm, cùng mẹ con chị trò chuyện.
Sắc trời ánh bạc, cuối chân trời xa xa là đám mây trắng, mặt trời đỏ rực như máu lửa, một bóng dáng nam thấp thoáng, dáng cao, săn chắc, đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt lạnh lùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/243602/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.