Chẳng hiểu sao từ lúc đến Vương Thụ lòng Diệp Băng Băng không yên ổn nổi, nhịp tim đập lúc nhanh lúc chậm, chị không khống chế nổi cảm xúc của bản thân.
Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, dội dòng nước cuồn cuồn lên da, hi vọng sẽ chữa đi phần nào nóng nực và căng thẳng, Phù miệng thở một hơi dài thật dài.
Đang loay hoay tìm đường trở về phòng họp, đột nhiên bóng hình quen thuộc thấp thoáng, bước đi tự tin, cao ngạo, sắc mặt nửa lạnh nửa ấm, đôi lông mày thanh lịch, tô trọn ngũ quan trên từng góc cạnh.
Vương Dực Quân.
Sao anh lại xuất hiện trước mặt chị thêm lần nữa.
Chị đã cố gắng để tránh né… Vậy mà…
Bây giờ chị không thể lùi lại, cũng không thể nhảy xuống từ lan can, chỉ có thể chọn con đường đi thẳng về phía trước.
Nắm chặt bàn tay, cố giữ bình ổn cảm xúc, mắt nhìn thẳng về trước, cho dù thế nào cũng không được ngoái đầu lại.
Diệp Băng Băng có gì mà mày không làm được.
Chị tự nói với chính mình.
Đôi chân dài anh đang sải rộng bước tới, Diệp Băng Băng cố gắng nín thở để lướt qua Vương Dực Quân, hi vọng bản thân không bị giao động, giả vờ như chị chưa hề quen anh, giả vờ như chưa từng gặp gỡ. Nhưng cảm giác lúc ấy chị diễn tả không thành lời.
Rất tốt, chị đã làm được.
Anh đã đi qua chị mà không thay đổi chút sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt, có lẽ anh đã nhanh chóng quên đi chị, quên đi đêm “tai nạn” đó từ lâu, chỉ là do chị lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/243591/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.