Không phải Lăng Thần không biết chính mình có biệt danh như vậy, chỉ là trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có người lại trực tiếp kêu tên đó trước mặt mình như này. Bởi vậy hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ, hận không thể dọc theo khe đất mà biến mất.
Chung quanh có không ít bạn học nghe thấy câu "vương tử vườn trường" của Bạch Linh thì đều tò mò mà nhìn qua bên này.
Sau khi nhìn thấy Lăng Thần thì mọi người liền hiểu rõ mọi chuyện rồi cười cười.
Ở đây chỉ có Yến Lạc là bày ra bản mặt xám xịt, nhìn thấy người này vẫn còn đang đỡ Bạch Linh thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Yến Lạc lập tức ôm Bạch Linh vào lòng mình, ánh mắt tràn ngập địch ý mà nhìn chằm chằm vương tử vườn trường.
Vương tử? Chỉ dựa vào hắn ta sao?
Yến Lạc cảm thấy chỉ cần một mình hắn là có thể chấp cả ba tên vương tử vườn trường kia rồi.
- A, xin lỗi.
Lúc này Bạch Linh mới nhận ra mình buột miệng kêu biệt danh của Lăng Thần nên có chút xấu hổ cười một cái.
- Không sao.
Lăng Thần lắc đầu, con ngươi mang ý cười chợt chạm với tầm mắt sắc bén của Yến Lạc, sau đó liền rời đi.
Biểu tình Yến Lạc giống như không quen biết mình, nhưng Lăng Thần lại có ấn tượng rất sâu sắc với hắn.
Dù sao trong trường học, người có thể đánh nhau, trốn tiết mà bị đúp lại ngoại trừ Yến Lạc ra thì không hề có người thứ hai.
- Chúng tôi đi trước nhé.
Bạch Linh nhận thấy cánh tay ôm bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-yeu-em-den-cuong-dai/502481/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.