Ngày hôm sau, Bạch Linh tỉnh dậy thì hai mắt đỏ ửng lên.
Hôm trước quỳ khóc suốt trước mộ của mẹ, sau khi về nhà lại không chườm đá nên đôi mắt mới thành ra như thế này.
Bạch Linh mặc lên đồng phục quân sự, đội mũ xuống mức thấp nhất có thể. Trước khi nhà dì Bạch tỉnh dậy, cô đã hấp xong bánh bao, chỉ chờ mọi người rời giường thì liền cầm balo đi học.
Nếu để nhà dì Bạch nhìn thấy đôi mắt sưng vù này thì khó mò giải thích nổi.
Vừa rời khỏi nhà, Bạch Linh mới phát hiện hôm nay trời đầy mây, một chút ánh nắng nhỏ nhoi cũng không hề có.
Dự báo thời tiết không nói hôm nay sẽ đổ mưa, nhưng vì phòng ngừa bất trắc nên cô vẫn cầm theo ô đi học.
Sau khi tới phòng học, đột nhiên bả vai cô lại bị người chọc chọc.
Kỳ thực cô không hề thích người khác chọc mình, mỗi khi bị người chọc cô sẽ cảm thấy rất bực bội.
Cô không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng đầu về sau, hỏi:
- Làm sao vậy?
Dĩ Tôn cười hì hì nói:
- Không có gì hết, chỉ muốn tìm cô tâm sự chút thôi.
Bạch Linh thật sự không hiểu cô và hắn có chuyện gì để tâm sự với nhau, hơn nữa hai người cũng không hề thân thiết gì.
Hắn chẳng thèm để ý thái độ lạnh lùng của cô, chỉ cười hì hì.
- Nghe nói thành tích học tập của cậu rất tốt, hồi cấp 2 luôn đứng nhất toàn trường hả?
Nghe thấy lời này, Bạch Linh không thể không quan tâm, cô hơi quay đầu lại, hai mắt dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-yeu-em-den-cuong-dai/502460/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.