Trên đời này có lẽ không có việc gì khiến người ta chết tâm hơn khi để chính con cái nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Mấy nam nhân trên mặt đất nước mắt nước mũi tùm lum, nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định của Yến Lạc.
Ngạn Hi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Yến thiếu, trẻ nhỏ không có tội...
- Hử?
Yến Lạc nâng mí mắt, vẻ mặt lười biếng liếc Ngạn Hi một cái.
- Thì sao? Liên quan gì đến tôi?
Bọn chúng đâu phải con của hắn, chẳng lẽ còn phải quan tâm đến tâm trạng của chúng.
Yến Lạc ngồi trên ghế sô pha giữa, lười nhác dựa lưng vào ghế, trong mắt không dấu nổi vẻ chán ghét, hắn cực kỳ chán ghét mấy loại người vô dụng chỉ biết khóc lóc trước mắt này.
Mới chỉ có như này đã không chịu nổi, thực sự quá kém.
Phải biết rằng, khi hắn còn nhỏ, ba hắn còn đưa nữ nhân về nhà, mặt không đổi sắc mà làm tình ngay trước mặt hắn. Dáng vẻ lắc mông đê tiện kia của nữ nhân kia khiến hắn ghê tởm cả đời khó mà quên được.
Nghĩ đến đây, Yến Lạc chợt nhớ lại dáng vẻ Bạch Linh dán lên người mình khi nãy.
- Chậc.
Hắn đứng dậy, trực tiếp dẫm chân lên đùi nam nhân rên rỉ trên mặt đất.
- Aaaa....
Người nọ kêu lên thảm thiết, không ngừng giãy giụa.
Yến Lạc cũng không vì thế mà cảm thấy đồng tình, nói:
- Chuyện còn lại giao cho mấy người xử lý.
Ném xuống những lời này, hắn lập tức rời đi.
Người xem kịch vui xung quanh đều sợ hãi lùi về sau mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-yeu-em-den-cuong-dai/502455/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.