Nhận nuôi?
Bạch Linh cúi đầu, trong não thấy mờ mịt không thôi. Đang yên lành tự nhiên lại nhảy ra một người xưng là bạn của bố mẹ mình, lại còn muốn nhận nuôi cô?
Từ nhỏ đến lớn cô còn chưa gặp mặt ông ta lần nào, ngay cả tên cũng không biết, bây giờ đùng cái muốn nhận nuôi cô? Chẳng lẽ là lừa đảo hay sao?
Không đâu, nếu là lừa đảo sao dì Bạch lại hỏi ý kiến của cô chứ, có lẽ dì ấy cũng quen biết người này...
Nghĩ vậy, Bạch Linh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm dì Bạch, mở miệng dò hỏi:
- Cháu chưa từng nghe nói bố mẹ có bạn bè nào... có phải lừa đảo không dì?
Dì Bạch không hề ngạc nhiên, dường như đã đoán trước được điều này.
- Không phải lừa đảo, ông ấy đúng là bạn của bố mẹ cháu.
- Nhưng sao cháu chưa từng nghe bố mẹ nhắc về ông ấy?
Bạch Linh khó hiểu, nhìn chằm chằm dì Bạch chờ đáp án.
Dì Bạch không trả lời ngay, đi đến bên sô pha ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Linh, nói:
- Bạch Linh, bây giờ cháu đã lớn như vậy rồi, cũng là lúc nên biết về sự thật kia, dù việc này hơi tàn khốc.
Bạch Linh ngồi xuống ghế, lẳng lặng nghe dì Bạch kể chuyện trước kia của bố mẹ mình.
Bố cô vốn là trẻ mồ côi, được viện trưởng trại mồ côi nuôi lớn. Hàng ngày ông vừa đi học vừa đi làm thêm ở quán cafe kiếm tiền đóng học và phụ giúp viện trưởng.
Cũng tại quán cafe này, bố và mẹ cô đã quen nhau, cả hai đều thấy rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-yeu-em-den-cuong-dai/502443/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.