"Nhóc anh bảo này, lấy đồ của người khác là việc không tốt lắm. Em nhìn xem, cô bé xinh xắn đáng yêu như vậy, em là con trai lại đi giật kẹo bông của bạn. Mau trả cho anh đây!"
Nhóc con không lên tiếng chỉ cười khẩy một cái, sau đó liếm cây kẹo bông rồi nhanh tay nhét kẹo vào tay cô bé, rồi quay sang Lam Khanh le lưỡi, hành động dứt khoát nhanh gọn liền tăng tốc bỏ chạy. Chạy được một đoạn, còn quay đầu lại bảo
"Hẹn gặp lại ông chú nói nhiều!!"
Lam Khanh vô cùng tức giận với vẻ ngạo mạn của thằng nhóc này. Mình mà biết thằng ranh này là con nhà ai thì sẽ đi tố cáo ba mẹ nó, cho nó một trận no đòn. Lại còn bảo mình là ông chú, thằng ranh chết tiệt.
Chợt nhớ mình còn tiểu cô nương kế bên được em gái mình dặn dò, Lam Khanh lúc này mới quay sang nhìn cô bé hai mắt lúc này đã sưng đỏ, thiếu điều còn tiếng khóc thút thít chưa kịp lên tiếng thôi. Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn Lam Nhã Tình đang ngồi bên kia, hắn thấy tay em mình chỉ chỉ ông bán kẹo bông, Lam Khanh lúc này lập tức hiểu ra, sau đó dắt cô bé lại ông bán kẹo lần nữa.
"Này em gái, anh mua cây kẹo mới cho em."
Cô bé ánh mắt phát sáng, nhìn Lam Khanh không chớp mắt.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, liếc mắt thấy Lam Nhã Tình gật gật đầu hài lòng, Lam Khanh cũng vội vàng chào tạm biệt cô bé.
Trước khi đi, hắn nghe câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-si-than/2983703/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.