Lúc Lam Hi Thần tỉnh lại cũng cảm thấy giấc ngủ này hơi lâu, nhưng cũng không nghĩ kỹ càng, chỉ rời giường tắm rửa theo thói quen trước đây, ai ngờ ra khỏi cửa gặp một môn sinh đã lâu không gặp, chưa đợi Lam Hi Thần nở nụ cười, môn sinh kia đã ngạc nhiên vui mừng lẫn lộn, ngay cả chào hỏi cũng quên, xoay người bỏ chạy đi mất, khiến Lam Hi Thần rất ngạc nhiên. 
Dù sao đi nữa, vẫn chưa từng thực sự nhìn thấy môn sinh coi thường gia quy đến thế này. Chỉ cho rằng đối phương có việc quan trọng muốn làm, trong lòng còn lo lắng hy vọng người nọ không gặp phải thúc phụ hoặc Vong Cơ, hoàn toàn không biết người nọ chính là chạy đi tìm Lam Khải Nhân. 
Bởi vì sau Xạ Nhật Chi Chinh, Kim Quang Thiện tiếp quản rất nhiều thế lực của Ôn thị, trên Kim Lân Đài liên tục có yến tiệc, trước đó vì Lam Vong Cơ hắn đã đến trễ một ngày (thực tế là đã một năm trôi qua rồi),hôm qua đã nói với thúc phụ, vì thế đi về phía sơn môn, sẵn tiện hỏi thăm một chút về chuyện say rượu của Vong Cơ, dù sao a Dao cũng đã đọc hết tất cả sách kinh điển, cũng có thể từng đọc thấy chứng bệnh này. 
Lam Hi Thần mặt mày như quan ngọc, nụ cười như gió xuân, các môn sinh tu sĩ đi ngang qua chỉ cho rằng hắn thức dậy như bình thường chứ không phải khỏi bệnh, nên ai nấy cũng đều nói chuyện như thường lệ kiểu hôm nay thời tiết thật là đẹp, suy cho cùng Trạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-song-bich/3391807/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.