Chương trước
Chương sau
Khi Ngụy Vô Tiện vất vả mãi cũng biết rõ được tình hình, ngay cả Kim Quang Dao ở Kim Lân Đài cũng truyền tin trả lời nói: Song Bích không đến Lan Lăng. Tiếp đó Lam Khải Nhân thiếu điều muốn phát lệnh đi tứ phương để tìm hai đứa cháu của mình. Vẫn là Ngụy Vô Tiện ngăn ông lại, dù sao đi nữa cũng không thể để người ta biết tình trạng của Song Bích, cuối cùng chỉ âm thầm báo cho Nhiếp Minh Quyết, nhờ y và Kim Quang Dao hỗ trợ tìm kiếm.

Vân Thâm Bất Tri Xứ,

Lam Khải Nhân đang tự trách mình khi viết một bức thư yêu cầu người trong tộc giúp chú ý đến tin tức của Song Bích cùng với một bức mật thư báo cho Nhiếp Minh Quyết biết chân tướng của sự việc. Các đệ tử vẫn còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì ai nấy cũng đều lo lắng, cảm thấy tất cả đều là lỗi của bọn họ đã không chăm sóc tốt cho Song Bích, khiến Lam Khải Nhân càng tự trách mình hơn vì đã ép buộc Lam Hi Thần đi xử lý công vụ, đã biết rõ thân thể hắn vốn không tốt, còn cho rằng cháu trai lớn của mình vẫn như trước kia.

Ngụy Vô Tiện hậu tri hậu giác hỏi: “Trạch Vu Quân không để lại giấy tờ gì giải thích tình huống sao?”

Lam Khải Nhân lắc lắc đầu, vẻ mặt suy sụp, như thể chỉ sau một đêm đã già đi rất nhiều, các đệ tử bên người càng tự trách hơn, nhưng Ngụy Vô Tiện nhịn không được hỏi:

“Vậy tại sao các ngươi cảm thấy bọn họ bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn là Trạch Vu Quân bắt cóc Lam Trạm?”

Môn sinh nhớ lại —– Trước lúc đó cậu ta đang chuẩn bị đổi ca với người khác, thì nhìn thấy Song Bích một trước một sau, đi về phía sơn môn, cũng không biết đang nói với nhau chuyện gì, Trạch Vu Quân đoạt lấy hai con thỏ từ trong tay Hàm Quang Quân rồi rảo bước vượt qua Hàm Quang Quân.

Cậu ta đang khó hiểu, thì thấy Trạch Vu Quân gật gật đầu với mình, rồi nói với Hàm Quang Quân ở phía sau: “Vong Cơ! Bánh trôi ta ôm rồi, chuyến đi này của chúng ta có thể là phí công vô ích, nhưng đừng lo lắng, huynh trưởng dẫn ngươi đi nhất định không có vấn đề gì!”

Nói xong liền ngự kiếm đi mất, còn Lam Vong Cơ thì nhíu mày do dự một lúc mới triệu Tị Trần ra, chỉ để lại một câu nhắn nói: Có chuyện ra ngoài, đừng lo lắng, đừng nghĩ ngợi.

Vì hành động này của Trạch Vu Quân, thực sự rất giống như đe dọa Hàm Quang Quân, môn sinh suy diễn ra tình huống rồi kích động chạy đi.

Ngụy Vô Tiện khoanh hai tay trước ngực, cụp mắt suy nghĩ, rất nhanh đã hiểu ra, không khỏi gõ thật mạnh vào đầu mình một cái, cắn môi nói:

“Thúc phụ! Đều là lỗi của ta! Sợ rằng không phải Trạch Vu Quân bắt cóc Lam Trạm, mà là Lam Trạm muốn chạy, Trạch Vu Quân lo cho y nên mới đi theo chung với y.”

Thấy Lam Khải Nhân nghi hoặc không hiểu, Ngụy Vô Tiện đành phải kể lại một vài nội dung trong cuộc nói chuyện gây rối của hắn với Lam Vong Cơ mấy ngày trước, cuối cùng rất buồn bã nói:

“Đều là lỗi của ta khi nói với y rằng muốn thành thân sớm hơn, nên y mới muốn tìm cách để tỉnh lại.”

Lam Khải Nhân thở dài, chỉ xua xua tay nói: “Nói những điều này cũng vô dụng, vẫn không biết hai người bọn chúng đã đi đâu, hiện tại tìm người là quan trọng.”

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Khải Nhân, hành lễ rồi quay người xuống núi. Trong lòng hết sức hối hận, Lam Trạm vốn đã không tỉnh táo, trước đó hắn lúc thì oán trách y lúc thì trêu chọc y, làm cho Lam Trạm lúc thì lo lắng lúc thì vui mừng, rõ ràng đã quyết định không bắt nạt y, nhưng vẫn không thay đổi được tật xấu, cứ luôn lợi dụng việc Lam Trạm ít nói, nói không lại hắn để làm cho y tin vào mấy suy nghĩ vớ vẩn linh tinh kia của hắn.

Ngụy Vô Tiện cầm Trần Tình, hì hà hì hục leo được nửa đường mới nhớ ra tại sao hắn lại không thể tìm một tên đệ tử đưa hắn xuống núi, sau đó mang theo thắc mắc này đi tiếp một lúc lâu, cuối cùng lúc đến được Thải Y trấn, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần đã ở trên thuyền được nửa ngày, đang xuôi gió xuôi nước đi đến Vân Bình.

***

Bất Tịnh Thế,

Lúc này Nhiếp Hoài Tang đang lén la lén lút chạy vào phòng Nhiếp Minh Quyết, ý đồ tìm lại thoại bản bị Đại ca hắn tịch thu, khi nhìn thấy bồ câu đưa tin bay đến bên cửa sổ, mém chút nữa cho rằng Nhiếp Minh Quyết đã trở lại, bị doạ sợ gần chết.

Hắn thấy con bồ câu này rất bụ bẫm, không nhịn được đưa tay tóm lấy, sẵn tiện lấy bức thư xuống, lại nhìn thấy bên trên có ấn ký đặc trưng của Lam gia, không tránh khỏi lo lắng có phải đã xảy ra chuyện khó giải quyết gì hay không. Vụng trộm dùng phương pháp mở mật thư ra, vừa xem xong không thể chịu nổi, vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả cuốn thoại bản kia cũng không quan tâm nữa.

Trên đường đi lại không dám nói với ai, chỉ gấp gáp hoảng loạn đi tìm Nhiếp Minh Quyết, tình cờ gặp được Đại ca đang mang quân trở về, vội vàng giơ lá thư lên thở hổn hển thấp giọng nói:

“Đại ca! Nhị ca hắn, hộc hộc (tiếng thở hồng hộc),Nhị ca hắn bỏ nhà đi rồi!”

Nhiếp Minh Quyết đầu đầy hắc tuyến, Lam Hi Thần có phải con nít đâu, nói bỏ nhà đi cái gì, thật là, võ không thành, văn cũng không giỏi, ngay cả nói cũng không biết nói, lãng phí bao nhiêu năm học hành ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nhiếp Hoài Tang nhìn ra vẻ khinh thường của Nhiếp Minh Quyết, liền chỉ vào bức thư kêu Đại ca hắn xem, Nhiếp Minh Quyết liếc một cái đọc mười dòng, rất kinh ngạc, biểu tình giống y chang Nhiếp Hoài Tang:

Hỏng bét, Hi Thần thật sự bỏ nhà ra đi, còn mang theo Vong Cơ, hai người bọn họ lại còn đang bệnh!

***

Kim Lân Đài,

Kim Quang Dao vô cùng lo lắng đi tới đi lui, làm cho Kim Tử Hiên đến tìm y cũng không vội hỏi y chuyện làm thế nào xử lý mấy huynh đệ tỉ muội vừa mới tìm thấy, chỉ nghi hoặc hỏi:

“A Dao, ngươi đây là bị làm sao?”

Kim Quang Dao nhìn thấy Kim Tử Hiên, khả nghi dừng lại ba giây, mỉm cười đáp:

“Không có gì.” Thấy Kim Tử Hiên không tin, cũng không biết liên tưởng đến chuyện gì, thế nhưng khi biết nguyên nhân Kim Tử Hiên đến tìm y, bèn nói rõ cách xử lý trong vài ba câu, sau đó Kim Tử Hiên được Kim Quang Dao dỗ dành quay trở về.

Kim Quang Dao do dự muốn tìm Tô Thiệp đến đây, vừa định kêu người, lại nhớ tới Tô Thiệp có hiềm khích với Lam gia, rồi lấy ra một tấm bản đồ, không ngừng suy nghĩ xem những nơi nào Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ có thể đi đến.

Nhưng không có cách nào, trước giờ y và Lam Hi Thần nói rất nhiều chuyện, từ bá tánh khắp nơi đến chuyện trong gia đình mình, nhưng chuyện liên quan đến bệnh tình, Kim Quang Dao không dám nhắc, mà Lam Hi Thần cũng không nói tới.

Kim Quang Dao suy đoán thời gian hai người Song Bích mắc bệnh, chỉ có thể khoanh tròn hai địa điểm Bất Dạ Thiên và Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng Bất Dạ Thiên đã là nơi giam giữ, mà Vân Thâm Bất Tri Xứ rõ ràng là không thể nào. Lại nghĩ đến căn bệnh này, nếu là say rượu, thì cũng không đúng, hai người bọn họ căn bản không uống rượu, nơi sản xuất ra nhiều rượu cũng cực kỳ nhiều, dòng suy nghĩ lại đứt.

Một con bướm vàng bay tới, chính là con bướm vàng đưa tin của Kim gia, hai mắt Kim Quang Dao sáng lên, mặc dù không rõ Lam Hi Thần ở đâu, nhưng có thể sử dụng bùa truyền tin mà! Đây thực sự là lo quá sẽ loạn, cũng không biết Lam gia …… Kim Quang Dao nhìn nhìn lá thư của Lam Khải Nhân, nghĩ thầm, ngay cả y cũng sốt ruột đến mức độ này, e rằng mấy người Lam Khải Nhân hiện giờ cũng không nghĩ ra được đâu.

Kim Quang Dao nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, lấy bùa truyền tin ra, cũng không hỏi gì, chỉ nói: Không biết ngày nào Nhị ca lại đến Lan Lăng? A Dao có một thứ muốn cho Nhị ca bình phẩm.

Con bướm vàng biến thành một vệt ánh sáng vàng, trên tấm bản đồ men theo đường thuỷ từ Lan Lăng dừng lại trên một con sông ở Vân Bình.

Kim Quang Dao trong lòng suy tư. Vân Bình à, đây không lẽ là về thăm chốn cũ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.