Lúc Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện về đến Vân Mộng, đã là buổi tối. Ngụy Vô Tiện tự cảm thấy mình và Lam Trạm không còn bí mật gì nữa, nhất quyết bám lấy đòi ngủ chung với Lam Vong Cơ. Cuối cùng vẫn là Giang Trừng không chịu được nữa đẩy hai người vào cùng một phòng, dục cự hoàn nghênh (nghiện mà còn ngại),Lam Vong Cơ quả thực rất xứng đôi với Nguỵ Vô Tiện! Haizz, tắm rồi đi ngủ thôi.
Phòng của Ngụy Vô Tiện không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, chẳng qua chỉ có một cái giường, nhìn thấy Lam Vong Cơ dè dặt đứng đó, ngón tay Ngụy Vô Tiện móc vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ, cười xấu xa nói:
“Lam nhị công tử, muộn thế này rồi, chúng ta đi ngủ thôi ~”
Lam Vong Cơ không hề nhúc nhích, trên gương mặt vẫn cứ không có một chút động tĩnh gì, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể cảm giác được y đang xấu hổ. Còn tưởng tượng như thổ phỉ cướp người kéo Lam Vong Cơ một cái, nhưng mà thật ngại ghê, kéo không nổi!
Có lẽ biểu cảm trên mặt Ngụy Vô Tiện quá rõ ràng, Lam Vong Cơ ngập ngừng dựa vào trong tay Ngụy Vô Tiện, rõ ràng cao xấp xỉ nhau, nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy y dựa đến gần liền quấn lên người y giống như con bạch tuộc, làm ra tư thế của một con chim yếu ớt đáng yêu.
Nhưng rốt cuộc hai người cũng chỉ ngủ cùng nhau mà thôi. Sáng sớm hôm sau, khi Ngụy Vô Tiện còn nằm trên giường, Lam Vong Cơ mở thư ra, trên thư nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-song-bich/3391794/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.