Vân Mộng khác với Cô Tô, nơi này dựa vào nước, tầm nhìn rộng lớn, vì thường trồng hoa sen, có vô số lá sen xanh biếc nối tiếp nhau đến tận chân trời, hoa sen dưới ánh mặt trời phản chiếu màu đỏ độc đáo. Mà người Vân Mộng tính cách nhiệt tình, thích ăn cay.
Lúc này Ngụy Vô Tiện đang lôi kéo Lam Vong Cơ đi ăn món cay nổi tiếng của địa phương, chủ yếu là hắn muốn ăn.
Nhưng nhìn Lam Vong Cơ ở đối diện ăn cơm mà ngay cả chóp mũi cũng rịn mồ hôi, Ngụy Vô Tiện cười thầm trong lòng, lúc này mới kêu tiểu nhị bưng lên vài món chay.
Trong lòng nhịn không được nghĩ tới buổi nói chuyện hôm qua với Giang Trừng.
Lúc đó Giang Trừng kéo hắn ra, cho hắn xem một danh sách quà tặng, hắn vốn tưởng rằng là của sư tỷ, nhưng khi nhìn thấy văn phòng tứ bảo, mĩ ngọc cổ tịch gì đó, liền thắc mắc một câu Kim Tử Hiên cần những thứ này hay sao? Nhưng Giang Trừng nói với hắn đây là hạ sính dành cho hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Hạ sính á? Ta hạ cái gì sính? Không phải Kim Tử Hiên hạ sính cho sư tỷ sao?”
Giang Trừng mặt đầy đau khổ, nghi hoặc hỏi: “Ngươi đã ở Lam gia lâu vậy rồi, thế mà lại không muốn cho người ta danh phận à?”
Ngụy Vô Tiện nghĩ tới Lam Vong Cơ, mặt già hơi đỏ lên: “Làm gì có, chỉ là cảm thấy ta còn chưa nghĩ thông suốt ấy mà.”
Tuy nhiên vẻ trách móc trong mắt Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-song-bich/3391787/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.