Chương trước
Chương sau
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ trói lại mang về Tĩnh Thất, trên đường đi bất kể hắn làm nũng van xin thế nào, Lam Vong Cơ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hắn không thể xác định được Lam Trạm rốt cuộc bị làm sao, đặc biệt là biết được Lam Trạm lúc này đang say, thì càng không thể làm gì được.

Tâm tư của Lam Vong Cơ rất đơn giản, Ngụy Vô Tiện thân thể không tốt còn không chịu dưỡng bệnh, huynh trưởng nhất định là vì chuyện này mới mang người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, huynh trưởng làm rất đúng, nhưng Ngụy Anh bướng như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ cách trốn thoát, Lam Vong Cơ cảm thấy vẫn là trông coi sát bên cạnh hắn sẽ an toàn hơn.

"Lam Trạm? Lam Trạm! Ngươi nới lỏng dây thừng một chút đi mà! Trói làm ta đau!"

Ngụy Vô Tiện thấy không thể thuyết phục Lam Vong Cơ, dứt khoát không cần mặt mũi mà bắt đầu làm nũng. Đương nhiên Lam Vong Cơ rất chịu chiêu này. Tuy nhiên chẳng mấy chốc Ngụy Vô Tiện phát hiện ra hắn càng không thể chịu nổi một chiêu của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đặt người lên giường, cũng không lập tức cởi dây thừng, mà là kéo một sợi mạt ngạch thi triển thuật pháp, rồi trói tay y với tay Nguỵ Vô Tiện chung với nhau, sau đó mới cởi dây thừng ra, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn chổ hắn bị trói. Miệng còn nói:

"Nguỵ Anh, còn đau không?"

Ngụy Vô Tiện không khỏi mắng thầm một tiếng, bàn tay mang linh lực thỉnh thoảng phủ lên cánh tay, sau lưng hắn, sau đó gương mặt kia của Lam Vong Cơ đôi lúc lại lắc lư ở trước mặt, lực chú ý của hắn không tránh khỏi tập trung lên cái miệng của Lam Vong Cơ. Mẹ kiếp, sắc đẹp hại người.

Hắn ngây ngẩn, cũng không nói gì, Lam Vong Cơ thấy hắn có vẻ khá tốt, liền yên tâm. Sau đó cột đầu dây mạt ngạch trên tay y lên đầu giường, chạm vào Ngụy Vô Tiện thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, rồi xoay người đi ra. Ừm, Ngụy Anh đã giải quyết xong, phải tìm Ôn cô nương viết đơn thuốc.

Ngụy Vô Tiện là loại người mê sắc đẹp hay sao? Đúng vậy! Nhưng Lam Vong Cơ vừa rời đi thì hắn tỉnh táo lại ngay, nhịn không được nghĩ Lam Trạm say rượu thế mà lại đi học hư, không khỏi nghĩ đến Lam Hi Thần, chẳng lẽ, người Lam gia sau khi say rượu đều hắc hoá?

Thôi bỏ đi, Ngụy Vô Tiện nằm trên giường của Lam Vong Cơ, trong lòng phun tào, quả nhiên là say rồi, nếu không thì Lam Trạm nhất định sẽ không đặt hắn lên giường của y.

Giơ tay trái lên nhìn sợi mạt ngạch mà Lam Vong Cơ vừa mới cột cho hắn, rồi lại giơ tay phải vén ống tay áo lên, đây cũng chính là sợi mạt ngạch mà Lam Vong Cơ đã cột cho hắn.

A, đây có tính là bị tiểu cũ kỷ giữ chặt rồi không? Ngụy Vô Tiện không khỏi mỉm cười, nhưng rốt cuộc cũng không cởi bỏ sợi mạt ngạch có linh lực ở đầu giường.

Lam Hi Thần thấy đám người Giang Trừng đi rồi, trong lòng tự khen ngợi mình, chính là khen mình quá lợi hại, sau đó không khỏi càm ràm như một người cha già rằng tiểu Giang tông chủ và Kim thiếu tông chủ thật quá đơn thuần. Haizz, khá đáng yêu, nhưng không đáng yêu bằng Vong Cơ!

Hắn quả thực phát hiện Ngụy Vô Tiện linh lực có tắc nghẽn, thân thể suy yếu, nhưng những lời nói vừa rồi đều là hắn bất chợt nghĩ ra. Hắn, Lam Hi Thần, chỉ muốn trói Nguỵ Vô Tiện lại thôi, đơn giản nhưng không thô bạo.

Sau khi cảm khái một hồi mình ưu tú như thế, đang chuẩn bị đi tìm Vong Cơ thuận tiện xem thử Nguỵ Vô Tiện có ổn không, thì thấy thúc phục của hắn đang nổi giận đùng đùng đi về phía hắn.

Ô hô, Vong Cơ ơi! Huynh trưởng vì ngươi đã trả giá quá nhiều!

***

Liên Hoa Ổ,

Khi Giang Trừng vội vã trở về Liên Hoa Ổ thì thấy ánh mắt lo lắng của a tỷ mình, trong lòng mắng Ngụy Vô Tiện chỉ toàn gây chuyện, lại nghĩ hiện giờ hắn bị ép ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn phải đối mặt với Lam Vong Cơ và Lam Khải Nhân, với tình huynh đệ giả tạo y tỏ ra hóng chuyện. Nghĩ đến đây liền vui vẻ kể hết mọi chuyện cho Giang Yếm Ly.

Giang Trừng cảm thấy Ngụy Vô Tiện chọc phải nữ tu Lam gia lại có thể được Lam gia giúp đỡ chữa trị cũng tính là may mắn của hắn, tất nhiên cảm thấy thà đính hôn cho sư huynh y, còn tốt hơn để hắn ra ngoài tán tỉnh người khác mỗi ngày. Chỉ dựa vào những gì Lam Hi Thần làm hôm nay, đã biết Lam gia thực sự rất tốt, cưới một người Lam gia cũng khá tốt.

Tuy nhiên, trên mặt Giang Yếm Ly lại đầy vẻ muốn nói lại thôi, đành nhìn đệ đệ nhà mình gật gù đắc ý trút ra hết những tâm tư nhỏ của mình, thậm chí cuối cùng trực tiếp xoay người liền tính toán chuẩn bị sính lễ, nàng thật không biết làm sao ngắt lời y để sửa lại cho y, chỉ sợ không phải là nữ tu, mà là nam tu.

Giang Yếm Ly nghe nói Ngụy Vô Tiện trong người có bệnh, nàng cũng không nghi ngờ những gì Lam Hi Thần nói, thậm chí bởi vì biết rõ Ngụy Vô Tiện không phải trêu chọc một nữ tu sĩ nào đó, mà là Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh, thì lại càng cảm thấy Nguỵ Vô Tiện khiến Lam gia thiệt thòi rồi.

Suy cho cùng, trước đây còn có thể nói Lam nhị công tử yêu đơn phương, nhưng bây giờ Nguỵ Vô Tiện còn phải nhờ Lam gia cứu mạng, tuy là Lam gia ép buộc, nhưng Giang Yếm Ly cũng biết Ngụy Vô Tiện nếu không bị ép buộc, sợ rằng căn bản sẽ không để tâm đến thương thế của mình. Chuyện này làm thế nào mới tốt?

Giang Yếm Ly tâm sự trùng trùng thu dọn quần áo cho Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng thì hưng trí bừng bừng kiểm tra gia sản, đệ tử Giang gia chẳng hiểu rốt cuộc là có chuyện vui hay có chuyện buồn.

***

Kim Lân Đài,

Kim Quang Dao câu được câu chăng nghe Kim Quang Thiện trách mắng Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, y tất nhiên biết chuyện hôm nay không giấu Kim Quang Thiện được nữa, may mà y lanh trí, không để bọn họ gặp rắc rối, nếu không bây giờ ngay cả Nhị ca xuất hiện cũng sẽ không ổn.

Bởi vì mấy ngày nay tâm tư đều đặt hết lên người Lam Hi Thần, nên Kim Quang Dao không khỏi bất mãn đối với phụ thân mình. Nhìn xem, rõ ràng là Giang Trừng tự mình tới cửa gây chuyện, Kim Quang Thiện mắng một hồi lại mắng ngược về chuyện hôm đó Song Bích làm ông ta mất mặt.

Kim Quang Dao trầm ngâm suy nghĩ, tuyệt đối không thể để Kim Quang Thiện biết Song Bích bị bệnh, nếu không sợ là sẽ cho ông ta cơ hội để phát tác.

Nhìn đại điện lộng lẫy xa hoa, cùng với vị Kim Quang Thiện trên cao mang theo cảm xúc kích động lại có chút méo mó kia, Kim Quang Dao hơi thất thần mà nghĩ, rốt cuộc tại sao y lại phải ở đây nghe những lời nhàm chán này.

Đúng lúc này Kim Tử Hiên đi vào, Kim Quang Thiện nhìn thấy con trai của mình lập tức tươi cười hỏi Kim Tử Hiên và Giang Trừng đã đi đâu. Kim Tử Hiên kể sự thật Giang Trừng đến Cô Tô rồi mới biết Nguỵ Vô Tiện được Lam Hi Thần mời đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chơi, chỉ là một sự hiểu nhầm.

Sau đó Kim Quang Thiện cũng không để ý, chỉ âm thầm khinh thường Giang Trừng trẻ người non dạ làm quá mọi chuyện lên, tiếp đó lại hỏi thăm đến về đời sống tình cảm của đích tử nhà mình, vô cùng quan tâm thân thiết.

Kim Quang Dao ở bên cạnh không khỏi suy nghĩ lan man, nghĩ rằng chỉ có ở trước mặt vị huynh trưởng ngây thơ này của y, Kim Quang Thiện mới giống như một lão phụ thân bình thường. Chỉ là không biết nếu có một ngày Kim Tử Hiên phát hiện ra những việc Kim Quang Thiện làm ở sau lưng, thì Kim Tử Hiên sẽ thế nào? Rồi Kim Quang Thiện sẽ ra sao?

Được rồi, tuy Kim Quang Dao rất muốn xem, nhưng cũng chỉ đơn giản là suy nghĩ. Chẳng qua Kim Quang Thiện thực sự rất tốt với Kim Tử Hiên. Nếu sau này lão phụ thân của y và Nhị ca của y xảy ra xung đột, cũng có thể lợi dụng một chút, dù gì đi nữa, Kim Tử Hiên và Kim Quang Thiện cũng không giống nhau.

Về phần mình, Kim Quang Dao nghĩ, y không cảm thấy mìnhgiống Kim Quang Thiện, nhưng y cũng biết mình không phải loại người như Lam HiThần và Kim Tử Hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.