Lam Vong Cơ hỏi gì đáp nấy: "Không biết, tối hôm qua huynh trưởng đưa ngươi tới đây, ngươi đã hôn mê. Nếu không, chờ huynh trưởng thức dậy, ngươi và ta cùng đi hỏi huynh ấy."
Ngụy Vô Tiện không quan tâm lắm gật đầu đồng ý, lúc này tâm tình hắn rất loạn, cũng không quan tâm ai đánh hắn rồi ném hắn vào Vân Thâm. À, hắn căn bản không cảm thấy Lam Hi Thần sẽ ra tay với mình, chỉ cho rằng huynh ấy vui mừng hăng hái làm việc nghĩa. Nói tới mới nhớ Lam đại ca thế mà vẫn chưa dậy, quả nhiên làm Tông chủ thật là mệt mà, chắc không phải thức trắng đêm để xử lý công việc đấy chứ.
Tuy nhiên, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ hắn kéo mạt ngạch của Lam Trạm, rồi từ chối lời cầu thân của Lam Hi Thần, ca của Lam Trạm thế mà còn dám mang hắn đến phòng ở của Lam Trạm. Không thể không nói, Lam Hi Thần quả thực rất rộng lượng. So với Giang Trừng không biết tốt hơn bao nhiêu. Nếu là hắn, thì đã sớm đánh cái người cô phụ Lam Trạm một trận, còn lâu mới quan tâm đến sự sống chết của người đó.
Khụ khụ, nhưng hiện giờ người cô phụ Lam Trạm là Ngụy Vô Tiện hắn, chuyện này thật xấu hổ. Hắn vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng về tình cảm của mình, nhưng mà, hắn vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, người có đôi mắt sáng trong như pha lê, tuấn tú nhã chính, thái độ chính trực, khác hoàn toàn với chính mình, thì hắn thở dài, bất kể thế nào, hắn cũng không thể kéo Lam Trạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-song-bich/3391781/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.