Lam thị Song Bích thực sự giống như một đôi ngọc đẹp hoàn hảo, điêu khắc từ băng tuyết. Vừa lên sân khấu, thì dường như ngay cả bầu không khí cũng trở nên mát lòng mát dạ. Rất nhiều nữ tu đua nhau đổ gục, vài người dè dặt hơn chỉ là để quạt xuống, tư thế nhìn sang có khẩn trương hơn một chút, trong khi những người táo bạo hơn đã lao đến mép khán đài săn bắn, ném xuống những nụ hoa và bông hoa đã chuẩn bị từ sớm về phía đó, trên không trung lập tức có một cơn mưa hoa.
Tuy nhiên trên thực tế phong cách của Song bích là như thế này:
"Đệ đệ! Hôm nay thời tiết thật đẹp nha! Nhìn bầu trời này núi non này, ..... hoa lá khắp trời này!"
Lam Hi Thần tán thưởng quay đầu sang thì thấy Lam Vong Cơ ở bên cạnh mang ánh mắt lo lắng vô cùng, vừa mới định đưa tay xoa xoa đầu đệ đệ thì nghe thấy một môn sinh phía sau ho khan kịch liệt, nhịn không được hỏi cậu ta có phải bị bệnh không, thấy cậu ta lắc lắc đầu, chỉ cho rằng mùa thu khô hanh, liền dặn dò môn nhân nhớ uống nhiều nước.
Cơn mưa hoa ngập trời bay lả tả, khó tránh khỏi dính lên hai vị tiên quân, Lam Hi Thần cười lớn, lấy xuống một cánh hoa từ trên vai Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Vong Cơ, nhịn một chút, các tiên tử chỉ là hơi nhiệt tình một chút, nhưng cũng có nghĩa là bọn họ thích ngươi á! Đệ đệ của ta tốt như vậy, đương nhiên sẽ được người khác thích!"
"......"
"Ồ ~ Được được được, huynh trưởng không trêu đệ, đừng tức giận! Đợi lát nữa huynh trưởng dẫn ngươi đi tìm Nguỵ công tử được không ~"
"......"
"Được được được, yên tâm, Nguỵ công tử nhất định sẽ không tức giận với đệ đâu. Nếu hắn vẫn tức giận, ờ thì, không sao! Lát nữa huynh trưởng đi hỏi a Dao, ngươi biết a Dao có nhiều ý tưởng nhất mà!"
"......"
Không biết hàng ngày Trạch Vu Quân giao tiếp với Hàm Quang Quân bằng cách nào, nhưng điều quan trọng nhất đối với đệ tử Lam gia mà nói là làm thế nào để che giấu Song bích nhà mình, không để các thế gia phát hiện huynh đệ bọn họ đều đang say rượu.
Nghĩ đến lời dặn dò ân cần của Lam tiên sinh, hận không thể đích thân mình đi, dặn dò đi dặn dò lại không dưới một trăm lần, bọn họ không khỏi cảm thấy gánh nặng đè lên vai mình nặng nề như thế nào, liên quan đến danh tiếng của Lam thị, cùng với danh dự của Song bích, bọn họ phải trông chừng thật tốt.
Trong thời gian ngắn, ngoại trừ Lam Hi Thần mặt mày tươi cười, như gió xuân ấm áp, các đệ tử khác đều nghiêm nghị đứng đắn, nghiễm nhiên có chút thần thái giống Hàm Quang Quân. Tuy nhiên, các tiên tử lại càng phấn khích hơn, các đệ tử Lam gia ngoại hình đẹp, thích mặc đồ trắng, dáng vẻ cấm dục thực sự khiến bọn họ nhìn thấy mà xuân tâm nhộn nhạo.
Đám hoa làm như không cần mua bằng tiền đó đổ ào xuống đội kỵ binh Lam gia, khiến Vân Mộng Song Kiệt ở phía sau nhìn thấy kinh ngạc không thôi, chậc chậc chậc, đến nỗi vậy sao? Ngụy Vô Tiện ngắm kỹ Lam Vong Cơ, được rồi, đến nỗi vậy thật!
Đột nhiên, Lam Vong Cơ giơ tay lên, chặn giữ một bông hoa ném từ phía sau.
Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đội kỵ binh bên kia của Vân Mộng Giang thị ở đằng sau còn chưa lên sân khấu, Giang Trừng đứng đầu chẹp miệng tỏ vẻ không kiên nhẫn, mà người bên cạnh y ngồi trên một con ngựa bờm đen bóng loáng, gác khuỷu tay lên đầu ngựa, đang làm như không có chuyện gì nhìn sang bên cạnh, trò chuyện và cười đùa với hai nữ tu duyên dáng.
Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ ghìm ngựa lại không tiến tới, hỏi: "Vong Cơ?"
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ trên tay cầm đóa hoa kia nhìn về phía kỵ binh Giang gia.
Ngụy Vô Tiện nhìn trái ngó phải thấy Lam Vong Cơ đang chăm chú nhìn mình, vô tội nói:
"Sao cơ? Hàm Quang Quân, ngươi gọi ta hả? Có chuyện gì?"
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Phải ngươi không."
Ngụy Vô Tiện lập tức phủ nhận: "Không phải ta." Hai nữ tu bên cạnh hắn nói ngay: "Đừng tin hắn, chính là hắn!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Các nàng sao có thể vu oan người tốt như thế? Ta giận rồi!"
Hai nữ tu cười hi hi ha ha kéo dây cương, chạy về đội hình bày trận của nhà mình. Lam Vong Cơ hạ cánh tay đang cầm đoá hoa kia xuống, lắc lắc đầu. Giang Trừng nói: "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, thật ngại quá, các ngươi đừng để ý đến hắn."
Lam Hi Thần cười nói: "Không sao. Tấm lòng tặng hoa của Nguỵ công tử, ta thay mặt Vong Cơ cám ơn."
Lam Vong Cơ có chút ủy khuất nhìn huynh trưởng, nhưng Lam Hi Thần vội vàng nói:
"Vong Cơ! Ngụy công tử không phải thật sự tức giận, ngươi xem, hắn còn tặng hoa cho ngươi nữa, nhất định là thích ngươi! Dùng hoa ném qua, biểu thị lòng ngưỡng mộ, là một tập tục, nghĩ hẳn Nguỵ công tử cũng có ý như vậy!"
"Ừm." Lam Vong Cơ đáp lại một tiếng, cẩn thận cất đoá hoa đi. Lam Hi Thần thấy đệ đệ vui vẻ, liền cũng vui vẻ theo, tiếp tục tươi cười như gió xuân ấm áp. Bọn họ đi suốt đoạn đường dưới cơn mưa hoa thơm ngát, từ từ đi xa, mà đám đệ tử theo sau dùng ánh mắt để giao tiếp:
"Sao ta cảm thấy Nguỵ công tử là đang đùa bỡn Hàm Quang Quân nhỉ?"
"Ý ngươi là Trạch Vu Quân đang nói bừa hả?"
"Nhưng chẳng lẽ các ngươi thật sự không cảm thấy đây chỉ là Trạch Vu Quân đang an ủi Hàm Quang Quân sao?"
"Ngươi cho rằng mọi người đều không biết, chỉ có ngươi là người thông minh thôi phải không?"
"Dù sao nếu như Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân có thể yên ổn đi xong đoạn đường này thì nhiệm vụ hôm nay của chúng ta xem như đã hoàn thành được một nửa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]