Một hôm, Hàm Quang Quân lâu thật lâu không xuất hiện, Lam Khải Nhân không yên tâm phái người đi tìm y, nhưng không ngờ môn sinh quýnh quáng chạy về, miệng còn hét thật to: "Không xong rồi! Lam tiên sinh! Lam tiên sinh không xong rồi." Liên tiếp vi phạm hai điều cấm, thật là không ra thể thống gì! Lam Khải Nhân đang chuẩn bị mở miệng khiển trách, nhưng không ngờ môn sinh vừa nhìn thấy ông đã thở hồng hộc nói:
"Lam tiên sinh! Phù! Hàm Quang Quân ngài ấy hôn mê bất tỉnh rồi!"
Cái gì? ? ?
Hôm đó ngay cả thúc phụ yêu thích gia quy của chúng ta cũng không thể không chạy nhanh, nói cho cùng có yêu thích gia quy đến đâu, cũng không so được với cải trắng nhà mình.
Trong Tĩnh Thất,
Lam Hi Thần lo lắng nhìn y sư bắt mạch cho Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân bên cạnh cũng đứng ngồi không yên. Từ sau Xạ Nhật Chi Chinh, bọn họ đều bận rộn xây dựng lại Vân Thâm, không quan tâm Lam Vong Cơ đầy đủ, bản thân Lam Vong Cơ cũng không hề có gì khác thường, thường xuyên giúp đỡ, ngoại trừ thỉnh thoảng ngồi suy tư trầm mặc, chưa từng biểu lộ ra trạng thái có gì không phù hợp hoặc bất tiện do bị thương.
Nhưng hôm nay đột nhiên hôn mê bất tỉnh, khiến hai người bọn họ mới nhận ra vẻ non trẻ trên mặt mày Lam Vong Cơ đã nhạt đi, nhưng luôn có một chút u sầu, mà sắc mặt như ngọc của y lúc này lại hơi tái nhợt. Bộ y phục mỏng manh của chàng thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-song-bich/3391762/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.