Minh vuốt lưng tôi rất lâu, nó ngồi xổm xuống đất, thắt Dương trong lòng, tóc tôi không biết từ bao giờ đã được thả xuống, nếu tôi không mở miệng, có khi Minh sẵn sàng ngồi đó đến khi tôi ngủ thì thôi
- "Minh Thư... Con bé giống tao lắm hả"
Ánh Dương tôi nặng người cúi xuống sâu hơn, Minh vẫn bình tĩnh, nó cầm đôi tay đang nhũ cả mà chăm chú nhìn "Mày muốn tao kể lắm đúng không?"
"Ừm.."
"Vậy ngồi đàng hoàng, ăn chút hoa quả, tao kể tất tần tật cho mày nghe" Minh vừa nói vừa bế xốc tôi dậy, nhẹ nhàng đặt cả người ngồi lên giường, Minh chống một chân xuống với đấy đĩa hoa quả đã được cắt rất tỉ mỉ, xiên từng miếng đưa lên miệng tôi
- "Không cần đâu.. Tao lớn rồi" tôi tự cầm, ăn một vài miếng mặc cho Minh chứ nhìn chằm chằm "Kể được chưa?" "được rồi" nó đứng thẳng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nhẹ đi mấy phần, Minh bắt đầu nói thật nhiều
Nghe Minh nói, tôi cúi gằm mặt xuống, một vài lần lén nhìn biểu cảm của nó, nhưng rồi vẫn bị cuốn sâu vào câu truyện của Minh, nhìn người con trai truớc mắt trông vẻ rất điềm đạm, mạnh mẽ nhưng tôi biết Minh đang giữ trong lòng bao nhiêu vết cắt không dám chia sẻ cho ai
Tôi từng nghĩ rằng Minh thực sự có một cuộc sống rất tuyệt vời, lắm lúc so sánh hoàn cảnh với nhau, tôi còn cảm thấy tự ti, ấy vậy bây giờ Ánh Dương lại đang cảm phục sự chịu đựng đến não lòng của Minh
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-nang/2817291/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.