Tâm tư Thanh Dao như kéo căng trên dây đàn, nàng không dám chen vào giữa Dao Cơ và Thừa Nguyên điện hạ nhưng hai người cũng không nói tiếp câu chuyện vừa rồi. Thanh Dao càng thêm gấp gáp, chỉ cần bị kích thích lần nữa, nàng sợ tự mình sẽ liều lĩnh nhảy ra đầm nước, ngự phong bay trở về Tê Phương thánh cảnh xem thử đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Thật may là bên người nàng còn có Minh Thiệu dường như đã sớm ngờ tới hành động của nàng, Minh Thiệu vẫn nắm cổ tay của nàng không để cho nàng hành động thiếu suy nghĩ.
Đối mặt với Dao Cơ lạnh nhạt, Thừa Nguyên điện hạ trầm mặc một hồi lâu, hắn thở dài một cái rồi cưỡi mây bay đi.
Dao Cơ đi lên trước một bước, giống như là lẩm nhẩm: “Thanh nhi, đi ra đi, dưới nước quá lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Thanh Dao ngạc nhiên, nàng và Minh Thiệu liếc mắt nhìn nhau, Minh Thiệu gật đầu một cái, hai người từ trong đầm nước bay vọt ra, vững vàng đứng bên bờ.
“Dao Cơ. . . . . .”
Dao Cơ cười khẽ: “Nước trong đầm này là do nước mưa ở Vu Sơn đọng lại mà thành, trong đầm không có tôm cá.” Nàng muốn nói Minh Thiệu quá nhạy bén sẽ tự hại chính mình.
“Thừa Nguyên điện hạ mới vừa nói. . . . . . Cô cô xảy ra chuyện gì?” Thanh Dao lo lắng hỏi, “Thanh Nữ đến Bồng Lai làm gì, là vì Phong Ngâm thảo?”
Dao Cơ lạnh lùng liếc Minh Thiệu một cái, rồi dừng lại trên gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-nam-thang/3232576/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.