Vi Hậu nằm xuống phản, Mã Tần Khách nhất thời chân tay bấn loạn, ngại ngùng nói:
- Việc này... việc này..., nam nữ bất thân, thưa Nương nương. Thần... thần...
Vi Hậu chống cằm, ánh mắt đầy tình ý liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Bổn cung nói rồi, người bệnh không dám cãi lời thầy thuốc. Mã Tần Khách, ngươi chỉ cần xem bổn cung là một người bệnh bình thường mà ngươi phải tận tâm chữa trị là được.
Nói đoạn, Vi Hậu xoay người nằm dài lên trên phản, những đường cong gợi cảm tràn ngập hương vị của một người phụ nữ.
- Vâng, vâng...
Mã Tần Khách run rẩy đáp lời, lẩy bẩy bước tới, hai tay lóng ngóng một hồi mới dám nhẹ nhàng đặt lên vai của Vi Hậu. Bàn tay của y vừa chạm tới người, Vi Hậu cảm thấy toàn thân như bị rút lại một cái, cứng đờ người khiến cho Mã Tần Khách sợ hãi không dám động đậy.
Vi Hậu trấn tĩnh một lúc rồi mới từ từ thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi làm đi.
Nói đoạn bèn túm lấy một chiếc gối ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nằm gục xuống đó.
Mã Tần Khách xoa bóp toàn thân cho Vi Hậu, lúc mới đầu vẫn cẩn trọng nhẹ nhàng, một lúc sau đã dần dần quen tay, đôi tay của hắn dường như có một ma lực mãnh liệt, những nơi được bàn tay hắn xoa bóp khiến cho Vi Hậu cảm thấy tê liệt toàn thân tựa như có một luồng điện nhỏ chạy dọc toàn thân.
Khi Mã Tần Khách nhẹ nhàng xoa bóp tới phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009878/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.