Trịnh Âm vừa thấy Võ Tam Tư, lập tức dập đầu cúi lại, kêu khóc ầm ĩ.
Võ Tam Tư đến ngồi sau cái bàn dài, vốn cũng chờ Trịnh Âm cúi đầu bái lại nhưng không ngờ gã lại kêu khóc ầm ĩ. Nghĩ lại Võ Tam Tư thấy cũng phải, cái vị tài tử Hà Bắc mười bảy tuổi đã đậu tiến sĩ này quả thực cũng xui xẻo, chỉ vì không gặp được minh chủ, con đường làm quan cũng vì vậy mà lao đao, cho nên bổn vương đồng ý thu nạp gã, đây là gã vui đến phát khóc chứ gì?
Võ Tam Tư vừa mới nghĩ như vậy, quả nhiên Trịnh Âm ngửa mặt cười ha hả, Võ Tam Tư âm thầm đắc ý, mỉm cười nói:
- Trịnh ti hộ, vì sao vừa thấy bổn vương thì trước khóc sau cười vậy?
Trịnh Âm làm ra vẻ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là bệnh chung của các văn nhân hủ lậu nghèo kiết xác, hoặc là làm ra ngữ điệu khác thường, hoặc là tỏ thái độ ngông cuồng cũng chỉ là vì muốn cho chủ công chú ý mà thôi, vừa thấy Lương Vương cũng không kinh ngạc làm cho gã có chút thất vọng.
Trịnh Âm lau nước mắt, nói:
- Thần vừa thấy Đại vương liền khóc rống thất thanh, là vì tuy được Đại vương thu nhận, được Đại vương che chở, nhưng cây đại thụ che trời Đại vương ngài này không bao lâu cũng sẽ ngã, một khi Đại vương gặp phải bất hạnh, đến lúc đó thần không biết lại phải lưu lạc phương nào, cho nên khóc lớn.
Võ Tam Tư có chút không hài lòng, khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009805/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.