Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Hiển Tông và Ẩn Tông luôn phối hợp ăn ý với nhau nhưng lúc này Ẩn Tông không có ý định tham gia. Không chỉ có Thẩm Mộc mà rất nhiều nhân vật quan trọng của Ẩn Tông đều phải rời khỏi Trường An trước khi xảy ra chính biến.

Một khi Hiển Tông thất bại, theo giao hẹn trước đây của Dương Phàm và Thẩm Mộc, Hiển Tông và Ẩn Tông sẽ tráo đổi thân phận, hiển thành ám mà ám thành hiển. Khi đó, Dương Phàm sẽ dẫn đầu Hiển Tông ẩn trốn trở thành Ẩn Tông, còn Thẩm Mộc thì dẫn đầu Ẩn Tông tiếp xúc với người chiến thắng sau chính biến và trở thành Hiển Tông.

Thấy Thẩm Mộc lại rùng mình một cái, Dương Phàm cười cười, đóng cửa sổ lại. Thẩm Mộc thở phào một cái, bỏ cái áo lông và trở lại bên bếp lửa. Dương Phàm cũng đi tới, ngồi xuống cạnh bếp lửa, rót một ly rượu. Thẩm Mộc nói:

- Trước khi sắp đi, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận người nhà Võ thị thừa lúc nước đục thả câu.

Dương Phàm bình tĩnh cười nói:

- Điểm này thì không cần chúng ta lo lắng, Trương Giản Chi đã nghĩ tới rồi. Ở Nam Cương ta đã từng quen biết với lão. Người này túc trí đa mưu, tâm cơ thâm hậu, việc này sao lão có thể không nghĩ tới chứ? Lão không chỉ đề phòng Võ gia mà cũng không hoàn toàn tin tưởng chúng ta.

Thẩm Mộc không nhịn được bật cười, nói:

- Ai nói trước kia ngươi thân thiết với Võ gia như vậy. Nếu ta là Trương Giản Chi thì ta cũng không dám không có chút phòng bị với ngươi. Ha ha, hắn muốn làm thế nào?

Dương Phàm nói:

- Trận chiến này, người đề ra chủ trương dùng vũ lực chính là các đại thần trong triều, họ là chủ lực của quân đội. Hoàng Thái Tử sẽ kêu gọi sự ủng hộ của thiên hạ, thông qua đại nghĩa là thân phận của người để tụ hợp lòng người, chủ trì đại cuộc sau khi cuộc chiến kết thúc.

Mấy lần Đột Quyết quấy nhiễu, Hoàng Thượng đều phong Tương Vương làm tướng soái, cho tể tướng làm phó soái. Tuy rằng người thực sự nắm quyền dẫn binh là phó soái nhưng trên danh nghĩa thì Tương Vương vẫn là Thống soái tối cao. Tới bây giờ, chức vụ của Tương Vương vẫn chưa mất, hiện giờ còn là Thống soái của Nam Nha Chư Vệ.

Thẩm Mộc nhấn mạnh:

- Chỉ là trên danh nghĩa.

Dương Phàm nói:

- Thống soái trên danh nghĩa cũng là một loại danh phận đại nghĩa. Nếu như Hoàng Thượng đã mất đi khả năng khống chế chính quyền, họ Võ khống chế được hơn nửa binh quyền lại thừa nhận thân phận của y, như vậy, Tương Vương có thể truyền lệnh cho tất cả binh lính đóng chín cổng thành, duy trì sự ổn định của cả kinh thành khi tiến hành binh biến.

Thẩm Mộc híp mắt suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu nói:

- Tiếp tục đi.

Dương Phàm nói:

- Thái Bình công chúa là nữ nhi, hành động sẽ không khiến người khác chú ý như vậy, cho nên trong khoảng thời gian này cho nàng ở giữa liên lạc. Là người liên lạc giữa Thái Tử, Tương Vương và Lương Vương.

Thẩm Mộc gật gật đầu, nói:

- Binh lực của kinh thành chia làm hai nha nam bắc. Nam nha vốn là do các Tể tướng nắm giữ, hiện giờ có hai vị Tể tướng là Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy, lại thêm Tương Vương trên danh nghĩa là thống lĩnh tối cao của Nam nha. Họ Võ cũng không làm khó dễ, nam nha có thể nắm ở trong tay rồi. Vậy còn bắc nha thì sao?

Dương Phàm nói:

- Bắc nha phức tạp hơn một chút. Binh lính của bắc nha chủ yếu là nằm trong tay của gia tộc Võ thị, đóng quân ở ngoài Huyền Vũ Môn là cánh bắc của hoàng cung. Những binh mã này, Võ Tam Tư và Võ Ý Trung có thể khống chế được hơn một nửa. Trong đó trực tiếp bảo vệ hoàng cung chính là Võ Lâm Vệ. Võ Lâm Vệ không chịu sự khống chế của Võ Tam Tư và Võ Ý Trung. Võ Lâm Vệ được chia thành ba lực lượng…

Thẩm Mộc khẽ cười, nói:

- Thiên Kỵ của ngươi, chính là một một lực lượng độc lập?

Dương Phàm gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Đại tướng quân tả hữu của Võ Lâm Vệ bình thường có thể ra lệnh cho ta nhưng trên thực tế lại hoàn toàn phụ thuộc vào Hoàng Thượng, hoàn toàn có thể từ chối sự điều động và mệnh lệnh của bọn họ. Như vậy tiếp theo chính là hai lực lượng tả hữu của Võ Lâm Vệ. Đại tướng quân của Tả Võ Lâm Vệ là Võ Du Nghi, lấy tả làm chủ nên Võ Du Nghi nắm trong tay toàn vộ Võ Lâm Vệ nhưng trên thực tế thì hắn chỉ có thể điều động được Tả Võ Lâm Vệ. Lý Đa Tộ nắm giữ cấm quân, bảo vệ cửa bắc hơn 20 năm, Hữu Võ Lâm Vệ đã hoàn toàn dưới sự khống chế của ông ta. Bình thường ông ta luôn nghe theo lệnh của Võ Du Nghi, nhưng nếu trong giờ khắc quan trọng, ông ta kháng lệnh thì Võ Du Nghi cũng không làm gì được ông ta.

Thẩm Mộc khẽ nâng chén lên, nói:

- Giữ cân bằng cho nhau, kiềm chế từng tầng, Hoàng Thượng thật là thủ đoạn.

Dương Phàm nói:

- Đáng tiếc là thủ đoạn quá phực tạp có khi lại trở thành vết thương trí mạng.

Thẩm Mộc uống một ngụm rượu, thản nhiên nói:

- Không sai! Nếu ta đoán không sai, vị Đại tướng quân Lý Đa Tộ này cũng đã bị Trương Giản Chi lôi kéo rồi?

Dương Phàm gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Ở giữa hai nhà Võ Lý, ông ta nên lựa chọn như thế nào, không hỏi cũng đã biết.

Thẩm Mộc chăm chú suy nghĩ một lát, chợt nói:

- Thảo nào Trương Giản Chi lại đề phòng với Võ gia, Võ Tam Tư cũng đồng ý hợp tác, hóa ra mấu chốt là ở đây.

Dương Phàm vuốt cằm nói:

- Đến lúc đó, Trương Giản Chi sẽ điều mấy tướng lĩnh tâm phúc của mình vào Võ Lâm Vệ, để thân tín tập hợp tại Huyền Vũ Môn. Khi ta mở cửa Huyền Vỹ Môn thả cho họ tiếp vào sẽ lập tức sẽ đóng cửa lại để đề phòng Võ Tam Tư nấp ở đằng sau. Còn ta sẽ an bài cho thuộc hạ bảo vệ Huyền Vũ Môn, bản thân thì đi theo bọn họ cùng hành động.

Thẩm Mộc cười nói:

- Vậy là lấy ngươi làm con tin rồi. Tuy nhiên chỉ cần ngươi không có dị tâm thì nhất định sẽ đồng ý sự sắp xếp của họ. Công theo long cũng có lớn có nhỏ, dĩ nhiên là để đầu não làm rồi, ai không muốn lộ mặt tước mặt Thái Tử. Ừ...Nam nha cấm quân do Tương Vương thống lĩnh khống chế cửu thành, bắc nha cấm quân do Võ Tam Tư thống lĩnh đàn áp trong quân. Như vậy biến số lớn nhất của chính biến chính là Tả Võ Lâm Vệ rồi, mà bọn họ lại có Hữu Võ Lâm Vệ kiềm chế lấy, nói như vậy, đích thật là tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.

Dương Phàm cười nói:

- Không biết là có phải đã già rồi không, cũng đã trải qua nhiều chuyện rồi, hiện giờ ta không tin vào sự tuyệt đối không có sai sót nữa. Quỷ Cốc Tử đã nói: “Không có mưu nào chu đáo chặt chẽ...” Bây giờ ta rất đồng tình.

Sắp xếp như vậy cơ hội thành công của cuộc binh biến này sẽ tăng lên rất nhiều. Trên thực tế, nhưng sắp xếp và thủ đoạn của toàn bộ cuộc binh biến này không chỉ có của ta và ngươi, có một số thứ đế ta cũng không biết. Ta có thể khẳng định, lần này ít nhất cũng có bảy phần thành công, trừ phi để lộ bí mật, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thẩm Mộc nói:

- Lợi ích của Thừa Tự Đường của chúng ta cần phải lợi dụng cuộc binh biến này để tranh thủ lớn nhất .

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Điều này là nhất định.

Thẩm Mộc cười rộ lên:

- Xem ra, Ẩn tông của chúng ta vẫn còn tiếp tục phải im lặng nữa! Chén rượu này ta mời ngươi, chúc ngươi mã đáo thành công!

bị vỡ ra, lung lay trong gió tuyết, sắp đổ xuống.

Thẩm Mộc cười cười, có chút vui vẻ:

- Hết năm ta sẽ đi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.