Vào cuối xuân, tiết trời thanh minh, cành liễu tơ trắng xóa bay đầy trời, dường như dường như vào mùa đông tuyết rơi rất nhiều.
Nhưng mà, trận tuyết này đổ xuống, tựa như khói sương phảng phất, bờ liễu mới đâm chồi, tiết trời
Màu liễu như khói sương, hoa như tuyết, vẫn là một trong tám cảnh đẹp của thành Trường An, được tôn là “ Bá Liễu Phong tuyết”
Cảnh tượng này, đẹp thì đẹp rồi, nhưng mà chỉ là đẹp khi nhìn ở xa xa, nếu mà những người trong cảnh ấy, cũng không tránh nỗi phiền muộn.
So với như lúc này đang đứng ở bên Bá Kiều là Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa, Hương cô nương đứng một bên đầu đội "Thiển lộ", đối với tơ liễu bay lả tả này cũng không có cảm giác gì, Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa nhìn cũng phải hí mắt, nói cũng phải vô cùng cẩn thận, tránh cho tơ liễu sẽ chui vào miệng bất cứ lúc nào.
- Con sẽ gọi người đưa Tiết sư đến Dương Châu, sau đó ở đó đổi đi bằng thuyền lớn rời bến. Con thuyền và người trên đó đều rất tin cậy, Tiết sư cứ việc yên tâm
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Thập Thất, hiện giờ con thật đúng là rất cao minh, không ngờ con và Nam Dương, Đông Doanh còn có một mối quan hệ chặt chẽ. Đội tàu cũng là của con rồi chứ? Ta hiện giờ tuy rằng ở tại kinh đô, nhưng các lộ chư hầu Nhật Bản đều nể vài phần, sau này người của con nếu ở Đông Doanh có gặp phiền toái gì, cứ bảo họ đến Kinh đô Bản Nguyên tìm ta!
Tiết Hoài Nghĩa nhiều lần lận đận, làm người đã không còn thô bỉ giống năm xưa nữa, nhưng tính tình vẫn sơ cuồng như trước, lời nói này nói ra thể hiện hào khí ngất trời. Tuy nhiên, sự cuồng ngạo của ông ta vẫn chất chứa nỗi giận giữ, trước kia ở Trung Nguyên có Võ Tắc Thiên cho ông ta chỗ dựa, hiện giờ ở Đông Doanh, là bởi vì ông ta có đầy đủ thế lực.
Dương Phàm lại chuyển hướng, mỉm cười hạ thấp người hành lễ với Nhược Hương. Nhược Hương là một tiểu cô nương xinh đẹp mới tròn mười bảy, nhỏ tuổi hơn Dương Phàm rất nhiều, nhưng mà thân phận của nàng như thế, cho nên Dương Phàm hành lễ rất chu đáo. Nhược Hương cũng khom người trả lễ với hắn, dưới “Thiển Lộ” còn loáng thoáng nhìn thấy một đôi má lúm đồng tiền cười diễm lệ.
- Được rồi, chúng ta đều là đại nam nhân, cũng đừng có dây dây dưa dưa như đám đàn bà con gái nữa, đi thì cứ đi. Lần này đi rồi, Sái gia ta ở Đông Doanh chờ ngươi đến thăm ta.
Tiết Hoài Nghĩa thấy Hoằng Nhất và Hoằng Lục cũng muốn tiến lên cáo biệt Dương Phàm, liền dùng sức khoát tay áo, xoay người sải bước đi lên thuyền, Nhược Hương lập tức ngoan ngoãn đi theo sau ông ta. Hoằng Lục chắp tay nói với Dương Phàm :
- Bảo trọng!
Liền theo Tiết Hoài Nghĩa bước nhanh lên thuyền.
Khiển đường Chấp tiết sứ và Đại sứ, Phó sứ Nhật Bản nhất tề cung cúc thi lễ về hướng thuyền, còn có mấy tăng lữ Nhật Bản hai tay chắp lại thành chữ thập, Tiết Hoài Nghĩa đứng ở đầu thuyền, hai tay ôm quyền đáp lễ một vòng với họ. Dương Phàm nhìn động tác của họ, thấy sao mà giống đám mãi nghệ đầu đường vô cùng.
Nhưng mà một nhân vật tầng đáy của xã hội mãi nghệ bán thuốc dạo trên đường phố có thể có một huyền thoại như Tiết Hoài Nghĩa nữa hay sao? Bản thân Dương Phàm mỗi lần nhớ tới cũng cảm thán những cuộc hội ngộ bất ngờ giữa dòng đời.
Buồm giăng lên, dây thừng được gỡ xuống, neo lớn ào ào xoắn lên đẩy thuyền đi, thuyền lớn của Thuận Tự Môn chậm rãi rời khỏi bến, hai bên bờ sông ruộng đồng xanh mượt, giữa một mảng xanh cây cối chính là sông lớn mênh mông cuồn cuộn, cánh buồm trắng trên sông lớn ở tựa như có một áng mây trôi chậm chậm xa xa về nơi chân trời••••. .
Thuyền của Tiết Hoài Nghĩa sau khi rời khỏi Bá Thượng, Dương Phàm liền thúc ngựa trở về Trường An. Những người Khiển đường sử Nhật Bản không cùng đường với hắn, nhưng họ rất hứng thú với cảnh trí mê người của Bá Thượng, sau khi tiễn Tiểu Bảo đại sư xong, họ vẫn lưu luyến nơi này, thưởng thức phong cảnh.
Dương Phàm phái người đồng hành với họ, còn hẹn với họ thời gian dự bữa tiệc rồi thúc ngựa ra về. Những người này vốn là quan viên Nhật Bản, sau khi học thành về nước nhất định có thể trở thành nhân vật một phương, đều là người mà sau này Dương Phàm cần dùng đến, dĩ nhiên hắn cần phải có liên hệ.
Để tránh phát sinh xung đột lợi ích với Ẩn Tông, cho nên Dương Phàm xác định phát triển thế lực của Hiển Tông ở phía nam và đông nam. Mạng lưới quan hệ của hắn tại phía nam các Châu rất hùng hậu, rất dễ đảm bảo thế lực của hắn có thể thẩm thấu. Vùng duyên hải đông nam sớm đã có thương thuyền đông đúc, sư phụ của hắn lại là bá chủ một phương Nam Hải, cho nên việc kiến thiết trên tuyến này cũng hết sức thuận lợi.
Về phía đông, hướng bắc Tân La đã bị Thẩm Mộc đoạt tiên cơ, mục tiêu chủ yếu của Dương Phàm liền đặt ở Phù Tang, nhưng thời gian hắn bắt tay vào kinh doanh tại Đông Doanh khá muộn màng, nên thế lực tại nơi này còn khá mỏng yếu, hiện tại tuy có Tiết Hoài Nghĩa quan tâm, là một nội ứng lớn nhất ở Nhật Bản, nhưng để duy trì mối liên hệ chặt chẽ với những Khiển đường sứ này, tương lai hắn cần mở rộng mạng lưới quan hệ tại Đông Doanh hơn, đối với sự phát triển thế lực của hắn cũng cực kỳ hữu ích, cơ hội này dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Khi Dương Phàm đến cửa thành, xa xa có một đội nhân mã đang lao nhanh đến, vì phóng nhanh nên đường phố nổi lên một lớp bụi đất, rất nhiều dân chúng phải táp vào hai bên vệ đường để tránh.
Có mấy người đi trước đội nhân mã quát to mở đường, lúc tới trước cửa thành không biết họ nói gì với thủ môn quan mà thủ môn quan vội mau chóng sai người mở cửa thành, gạt bỏ chướng ngại vật, để những người đó vào thành. Khi cửa thành mở ra, đám người kia cũng đã đuổi tới cửa thành, hầu như không hề có động tác dừng lại mà lập tức tiến thẳng vào.
Dương Phàm nhìn thấy đám người này khá quen mắt, nhưng lại không nhớ tên, chỉ mơ hồ nhớ ra họ đều là nhân vật thế gia Quan Trung, trong đó có một người mà hắn nhớ rất rõ, bởi vì người đó chính là Đỗ Kính Đình, phụ thân của Đỗ Văn Thiên, gia chủ Đỗ gia Phàn Xuyên.
Thấy những nhân vật này đột nhiên đi cùng nhau, lại rất vội vàng, trong lòng Dương Phàm vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi?”
Sau khi hắn trở vào thành liền phái người đi tìm hiểu tin tức về những người kia, còn mình thì đến phường Long Khánh, đi dọc đường cái Chu Tước, khi rẽ vào hướng phường Long Khánh, trong một tòa phường bên đường đột nhiên đi ra vài chục tuấn mã, kỵ sĩ trên ngựa đầu đội khăn mềm, mặc áo bào, chân đi giày Ô Bì Lục Hợp.
Nếu ăn mặc như vậy, không những là quan viên mặc yến phục mà còn có sĩ nhân có công danh trong người. Thấy họ thần sắc nghiêm nghị, đi lại vội vàng, không người nào cười đùa, không giống như là đang tụ tập du ngoạn đã gây sự chú ý của Dương Phàm. Hắn quan sát đánh giá, phát hiện trong họ có gương mặt quen quen, đi ở chính giữa, đó chẳng phải là Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh – Túc chính đại thần đương triều đó sao.
Tống Cảnh thần sắc lạnh lùng, mắt chứa lửa giận, Dương Phàm thấy vậy trong lòng lại tự hỏi: “Nhất định là có chuyện xảy ra rồi.”
Không bao lâu, người mà hắn phái đi tìm hiểu tin tức đã trở về nói lại tin tức một cách tường tận, quả nhiên là đã có chuyện xảy ra.
****
Nhị Trương không phải là loại người giỏi về ẩn nhẫn cho dù Trương Dịch Chi trầm ổn hơn Trương Xương Tông một chút. Hai huynh đệ vừa quyết định phát động phản kích với Ngụy Nguyên Trung đã lập tức bắt tay vào triển khai.
Hai người lợi dụng mọi cơ hội để tiến lời gièm pha với Võ Tắc Thiên, nói: Ngụy Nguyên Trung từng công khai tuyên bố, một khi Thái tử kế vị, trước tiên sẽ giết Nhị Trương! Họ còn nói, Ngụy Nguyên Trung kết bè kéo cánh, dùng lời mê hoặc hai huynh đệ, nói Thiên tử đã già rồi, không bằng sớm đầu nhập vào Thái tử, nhằm bảo vệ sự vinh hoa phú quý của bản thân...
Ngụy Nguyên Trung đích thật là người trung thành với phái Thái Tử, điểm này đều thể hiện từ nhất cử nhất động của y ở trên triều đình, Võ Tắc Thiên đều có thể cảm nhận được. Ngụy Nguyên Trung cũng đích xác kéo bè kết đảng, thật ra kẻ nào làm quan mà không kết đảng lập phái, càng là trọng thần thì càng như thế.
Từ xưa đến nay, bất kể là vì sự nghiệp hay là vì củng cổ quyền vị cá nhân, phàm là người có tước vị, bất kể địa vị cao thấp thế nào cũng đều có một vòng tròn nhỏ hẹp của chính mình, mà ngay cả Lai Tuấn Thần tự xưng là cô thần cũng đều có vây cánh của mình.
Chân chính đạt tới cảnh giới cô thần, bà ngoại không thân, cậu không thương, thanh lưu trọc lưu, trung gian lưỡng đạo đều đại khái kính nhi viễn chi không muốn kết giao chính là Hải Thụy Đại nhân hiếm thấy của triều Đại Minh.
Chỉ có điều hậu nhân cổ nhân có thói quen với nhân vật yêu thích kết đảng thì gọi là trung nghĩa đồng đạo, với nhân vật đáng ghét kết đảng thì gọi là câu kết với nhau làm việc xấu, đối với Thiên tử, chỉ cần kết đảng thì là chán ghét và cảnh giác chứ không ảnh hưởng đến tính chất và mục đích của sự việc.
Ngụy Nguyên Trung đích xác cũng chỉ có một vài câu công kích Nhị Trương, thậm chí bất mãn với Võ Tắc Thiên, tuy rằng y sẽ không nói rõ ràng như Nhị Trương nói với Võ Tắc Thiên, nhưng dù Nhị Trương phóng đại lên, hoặc là nói toạc ra ý ngầm trong lời nói của Ngụy Nguyên Trung, ngược lại cũng không phải là vô căn cứ, vu khống.
Bởi vì chút nguyên nhân này, Võ Tắc Thiên lúc về già lại quá tín nhiệm và ỷ lại Nhị Trương, bà hoàn toàn tin lời Nhị Trương nói, bởi vậy mà vô cùng phẫn nộ, bà cho rằng đây là sự bất kính đối với bà, là khiêu chiến đối với quyền uy của bà. Mà Võ Tắc Thiên lại có thái độ hết sức nghiêm khắc với những kẻ có thái độ khiêu khích với quyền uy của mình, thà giết lầm chứ không buông tha.
Bà tự xét lại kết quả của bản thân, cho rằng quần thần như vậy là không kiêng nể gì cả, là bởi vì bà quá mức khoan mức rồi, quần thần đã không kính nể bà, vậy thì bà quyết định trừng phạt Ngụy Nguyên Trung thật nghiêm khắc, giết một người răn trăm người. Nhưng bà cũng biết, chỉ dựa vào những lời này, cùng lắm chỉ phán Ngụy Nguyên Trung một tội nói năng vô lễ, chứ không thể trừng phạt nghiêm khắc một vị tể tướng, vì vậy, bà bày mưu với Nhị Trương, muốn tìm ra một tội danh thật nghiêm trọng để định tội Ngụy Nguyên Trung.
Nếu quyết định lập uy, Võ Tắc Thiên liền quyết định không tiếc hết thảy thủ đoạn. Nhị Trương ngầm hiểu, lập tức chế ra một vũ khí sở trường mà Võ Tắc Thiên luôn dùng để đả kích đối thủ: Mưu phản! Ngụy Nguyên Trung ý đồ mưu phản.
Sau lưng của Ngụy Nguyên Trung là đương kim Thái Tử, Võ Tắc Thiên không cho rằng không có Thái Tử bày mưu đặt kế, Ngụy Nguyên Trung sẽ không kiêng nể gì như thế, cho nên bà phải nghiêm trị Ngụy Nguyên Trung thật nghiêm khắc, đồng thời đánh động Thái Tử một chút, để ông ta biết an phận. Nhị Trương vừa tạo ra chứng cứ Ngụy Nguyên Trung mưu phản, Võ Tắc Thiên đã hạ chiếu bắt Ngụy Nguyên Trung.
Mấy năm này, Thái Tử thân phận xác lập, tương lai sẽ kế thừa đế vị là chuyện đã xác thực, Thiên tử già rồi, trái tim giết chóc đã không còn bằng năm xưa nữa, thật sự khiến cho triều thần từ lực lượng đến can đảm đều khôi phúc một chút nguyên khí, trước đây nhóm Tể tướng bị bắt, quần thần sẽ nỗ lực nghĩ cách cứu viện, nhưng thủ đoạn họ chọn dùng hầu hết là dâng tấu tiến gián.
Trung lưu Thiên tử không triển khai, quần thần cũng không dám nhiều lời khuyên bảo, nhưng lúc này đây Võ Tắc Thiên tựa như đã chọc vào tổ ong bò vẽ, sự bắn ngược của quần thần còn nghiêm trọng hơn so với trước đây. Trên triều đình, trên tấu chương, văn võ bá quan lợi dụng tất cả thủ đoạn tiến gián dày đặc, ngày ngày đều có người cầu kiến hoàng đế.
Võ Tắc Thiên là sự thật già rồi, không còn đủ tinh tường để chống đối sự phản kháng, đấu tranh gay gắt của quần thần, đủ loại như thế, làm cho Võ Tắc Thiên mỏi mệt không chịu nổi, mỗi ngày chỉ có khi trở lại nội cung, bà mới có thể được một khoảng thời gian được ngắn ngủi bình an.
Quần thần phản kích dữ dội, đương nhiên không thể chỉ trông vào lực lượng tự phát của bọn họ, lúc này đây lực bắn ngược to lớn như thế, là vì phía sau màn có người chỗ dựa, nhưng người này không phải là Thái Tử cũng không là Tương Vương. Khi Dương Phàm được biết toàn bộ sự việc, người này đã đuổi tới Dương phủ chờ hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]