Vào cuối xuân, tiết trời thanh minh, cành liễu tơ trắng xóa bay đầy trời, dường như dường như vào mùa đông tuyết rơi rất nhiều.
Nhưng mà, trận tuyết này đổ xuống, tựa như khói sương phảng phất, bờ liễu mới đâm chồi, tiết trời
Màu liễu như khói sương, hoa như tuyết, vẫn là một trong tám cảnh đẹp của thành Trường An, được tôn là “ Bá Liễu Phong tuyết”
Cảnh tượng này, đẹp thì đẹp rồi, nhưng mà chỉ là đẹp khi nhìn ở xa xa, nếu mà những người trong cảnh ấy, cũng không tránh nỗi phiền muộn.
So với như lúc này đang đứng ở bên Bá Kiều là Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa, Hương cô nương đứng một bên đầu đội "Thiển lộ", đối với tơ liễu bay lả tả này cũng không có cảm giác gì, Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa nhìn cũng phải hí mắt, nói cũng phải vô cùng cẩn thận, tránh cho tơ liễu sẽ chui vào miệng bất cứ lúc nào.
- Con sẽ gọi người đưa Tiết sư đến Dương Châu, sau đó ở đó đổi đi bằng thuyền lớn rời bến. Con thuyền và người trên đó đều rất tin cậy, Tiết sư cứ việc yên tâm
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Thập Thất, hiện giờ con thật đúng là rất cao minh, không ngờ con và Nam Dương, Đông Doanh còn có một mối quan hệ chặt chẽ. Đội tàu cũng là của con rồi chứ? Ta hiện giờ tuy rằng ở tại kinh đô, nhưng các lộ chư hầu Nhật Bản đều nể vài phần, sau này người của con nếu ở Đông Doanh có gặp phiền toái gì, cứ bảo họ đến Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009719/chuong-1071.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.