Dương Phàm bật cười, hắn liếc mắt một cái tiểu đại nhân bên cạnh này, đột nhiên hỏi:
- Cô có biết, cô và cô ta có chỗ tương tự nào không?
- Hả?
Lý Trì Doanh mở to đôi mắt to xinh đẹp, kỳ quái nói:
- Người ta làm sao có điểm tương tự với tỷ ấy hả?
Sắc mặc Dương Phàm trầm xuống nói:
- Hai người các cô, không biết nặng nhẹ, tùy hứng kích động! !
Lý Trì Doanh thấy hắn bộc lộ sự tức giận với mình không khỏi hoảng sợ, nhất thời không dám đáp lời. Dương Phàm đi về phía hồ Long Khánh, nước trong hồ đã đông lại, bên hồ bị bao trùm băng tuyết có mấy thân cây héo rũ giãy dụa trong băng tuyết vươn ra một đoạn.
Lý Trì Doanh bước bước từng nho nhỏ bên cạnh của hắn, vụng trộm nghiêng mắt nhìn liếc sắc mặt của hắn một cái, nhút nhát nói:
- Ngài...ngài tức giận à?
Dương Phàm nhìn cánh đồng tuyết lạnh cóng trước mặt, lạnh giọng nói:
- Cô mặc dù tuổi nhỏ, nhưng sinh ở gia đình đế vương, hẳn là hiểu chuyện hơn so với nữ tử tầm thường. Ngươi nói, hai nước hòa thân có phải quốc gia đại sự hay không? Nếu như là có, như vậy việc này thành hay không, đều hẳn là giao cho triều đình cân nhắc lợi hại được mất từ đó làm ra lựa chọn phù hợp nhất với ích lợi quốc gia. Còn hạnh phúc cả đời của một nữ nhân, căn bản không đáng suy nghĩ liệt kê, mà Dương mỗ làm một quan viên trong triều đình lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009705/chuong-1066-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.