Chương trước
Chương sau
Dương Phàm chậm rãi đáp:

- Kẻ hèn này là Thiên Kỵ Trung Võ Tướng quân, về phần nghênh đón hoàng Thái Tử trở về kinh, vân vân, nhưng đây hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát cả, mạo muội xin hỏi vị tiểu thư này từ đâu mà biết được chuyện này? Đây chỉ là những lời đồn thổi vô căn cứ, xin mấy vị đây chớ tin.

Lý Trì Doanh khẽ cười đáp:

- Dương tướng quân là một vị đại anh hùng quang minh lỗi lạc, đại trượng phu dám làm dám nhận, việc gì mà phải giấu giấu diếm diếm? Tướng quân anh dũng, mưu trí biến hung thành thiện, giải nguy bảo vệ Thất bá ta bình an trở về thành Lạc Dương, chuyện của ngài ta đã nghe tam ca của ta nói không chỉ một lần, chuyện như vậy mà tam ca ta có thể nói dối ta sao?

Lý Đán tổng cộng có mười một người con gái, trong đó Tây Thành huyện chủ Lý Trì Quỳnh, Sùng Xương huyện chủ Lý Trì Doanh và Lý Long Cơ là cùng một vị vương phi sinh ra, cho nên người thân thiết với Lý Long Cơ chính là Lý Trì Doanh bởi vậyn những điều mà Lý Trì Doanh nghe được từ tam ca thì đều là những tin tức bí mật.

Dương Phàm nghe thấy vị tiểu thư này xưng hoàng Thái Tử Lý Hiển là Thất bá thì mơ hồ đã đoán ra thân phận thực sự của mấy vị tiểu thư, Dương Phàm có chút do dự:

- Tam ca của vị tiểu thư đây là...

Lý Trì Doanh cướp lời luôn:

- Tam ca của ta là Lâm Truy Quận vương.

Dương Phàm nhìn lại một lượt, rồi vội nói:

- Hóa ra là thất tiểu thư của phủ Tương vương, Dương mỗ đã thất lễ rồi.

Lý Trì Doanh liền đáp lời luôn:

- Dương tướng quân chính là ân nhân cứu mạng bẩy tỷ muội ta, làm gì có chuyện thất lễ, nhưng có điều này tướng quân không biết, hôm nay ngài cứu được chúng tôi, nhưng chỉ là cứu đước tạm thời, chỉ e rằng bảy tỷ muội tôi vẫn phải tìm đến cái chết lần nữa.

Lý Trì Doanh vữa nói vừa tiến đến chỗ Dương Phàm chặn luôn lối đi của hắn.

Dương Phàm khẽ nhướn mày, mơ hồ nhận ra bản thân đã tự rước phiền phức vào người nhưng vẫn bình thản đáp:

- Mấy vị tiểu thư đây đều là hậu duệ của thiên hoàng, thân phận địa vị cao quý, không biết Dương mỗ có thể giúp gì?

Lý Trì Doanh không giấu diếm đáp luôn:

- Tướng quân đã từng nghe tới chuyện cầu thân của quốc vương Thổ Phiên chưa?

Dương Phàm gật đầu nói:

- Ta cũng có nghe qua

Nghe đến đây, hắn đã hiểu ra chuyện, bảy vị tiểu thư của Tương Vương không phải là ví buồn chán mà bày ra cái trò thắt cổ mạo hiểm kia, mà là vì mấy nàng đều không muốn bị gả đi thổ Phiên. Xem bộ dạng của mấy nàng thì chuyện thắt cổ không phỉa là muốn tìm đến cái chết mà chỉ muốn làm ầm ĩ, náo loạn một phen, sau đó tạo áp lực với Hoàng Thượng, hoàng thất từ đó tính đến chuyện từ chối hôn sự này.

Lý Trì Doanh tiến lên phía trước, khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng Dương Phàm. ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt nàng, làm nổi bật khuôn miệng xinh xắn với làm môi đỏ mọng, mềm mại, trên phía môi của nàng có một nốt ruồi đỏ càng khiến cho nụ cười của nàng thêm sự lôi cuốn và có duyên.

Dương Phàm cảnh giác, lùi về phía sau một bước, hắn thật sự không đoán được vị tiểu thư thông minh lanh lợi này định làm chuyện gì nữa. Đột nhiên Lý Trì Doanh quỳ xuống trước mặt hắn, khẩn khoản cầu xin:

- Xin Dương tướng quân rủ lòng thương cứu mạng bảy tỷ muội chúng tôi.

Dương Phàm hết sức kinh ngạc, cái này gọi là ép người quá đáng mà, hắn vội vàng quay người sang hướng khác, nói nhanh:

- Huyện chủ xin người mau đứng dậy, người đang làm gì vậy?

Mặc dù Dương Phàm đã nói như vậy nhưng Lý Trì Doanh vẫn không đứng dậy, vẫn quỳ trước mặt hắn thút thít nói:

- Ta không muốn bị gả đi Thổ Phiên, cũng không muốn tỷ muội của ta phải đến Thổ Phiên chịu khổ, nhưng ngài cũng biết đó, Thổ Phiên ngày nào cũng đến gặp Hoàng tổ mẫu đốc thúc việc này, hoàng tổ mẫu rất có thể sẽ đáp ứng yêu cầu của chúng. Ta thay mặt bảy tỷ muội cầu xin Dương tướng quân giúp tỷ muội ta lần này.

Dương Phàm muốn trốn cũng không trốn được, tường ở đây lại thấp, hắn lo lắng đến mức người vã mồ hôi, vội vàng quay đầu lại nhìn một lượt, may mà nơi này hơi vắng vẻ, nhất thời sẽ không bị ai phát hiện ra, bèn vội vàng bước lên trước đỡ Lý Trì Doanh đứng dậy:

- Xin Huyện chủ mau mau đứng dậy, hòa thân là chuyện quốc gia đại sự, người bình thường như Dương mỗ, tiếng nói đâu có trọng lượng thì làm sao có thể giúp được người?

Nam nữ vốn thụ thụ bất thân nhưng lúc này hắn không nghĩ được nhiều như vậy, trước mắt là phải khiến cho vị Huyện chủ dây dưa này đúng lên, chuyện này mà bị người ngoài nhìn thấy thì ra thể thống gì nữa. Dương Phàm khẽ đưa hai tay ra định đỡ Lý Trì Doanh nhưng không ngờ lại bị Trì Doanh nắm lấy ống tay áo của hắn không chịu buông ra.

Lý Trì Doanh quay lại nói với sáu tỷ muội còn lại đang đứng ngây người ra:

- Ngày Thất bá còn ở kinh thành luôn bị gian thần hết lần này đến lần khác bày cách hãm hại, may mà nhờ có Dương tướng quân thần cơ diệu toán nên thất bá mới an toàn trở về. Tam ca vẫn thường nói với muội Dương tướng quân là người mưu lược tài trí hơn người, là vị đại tướng quân số một trong thiên hạ, trên đời này không có chuyện gì là có thể làm khó được Dương tướng quân. Hôm nay bảy tỷ muội ta có diễm phúc gặp được ngài, xem ra chuyện của chúng ta có hi vọng rồi, mọi người còn không cầu xin Dương tướng quân giúp thì còn đợi đến khi nào nữa?

Lý Trì Doanh có phần hơi điên rồ, có phần không giống với Trì Doanh thông minh lanh lợi thường ngày, nàng bây giờ không cần quan tâm đây có phải là Dương tướng quân Dương Phàm hay không, thậm chí càng không chắc chắn Dương tướng quân có thể giúp mấy tỷ muội giải quyết được vấn đề này hay không? Nàng chỉ biết mỗi chuyện Dương Phàm bảo vệ thất bá bình yên hồi kinh mà thôi, nhưng chỉ riêng chuyện này đã khiến nàng thần tượng Dương Phàm rồi, những lời bình phẩm lúc nãy cũng là mượn lời của tam ca Lý Long Cơ.

Lý Long Cơ năm nay đã trưởng thành nhiều rồi, không còn ngây thơ, khờ dại, ấu trĩ như ngày xưa nữa, bây giờ Lý Long Cơ đã phân biệt được thiện ác, trắng đen nhưng cũng có lúc khó tránh khỏi nhầm lẫn. quan trường là nơi hiểm ác, có những chuyên khó mà tránh được cho nên lúc đầu khi biết Dương Phàm tiếp cận Lương Vương, Lý Long Cơ đã không mấy hiện cảm, nhưng từ khi biêt chuyện của thất bá, Long Cơ đã thay đổi cách nghĩ, những lời mà Long Cơ nói với trì Doanh về Dương Phàm thì đều là những lời khâm phục từ trong đáy lòng.

Lý Trì Doanh tuy không phải là người lớn tuổi nhất trong bảy tỷ muội nhưng tiếng nói lại cực kì có trọng lượng, nàng vừa nói dst câu thì sáu người còn lại liền đồng loạt quỳ xuống, Lý Trì Doanh khẩn khoản:

- Dương tướng quân, hôn nhân đại sự của mấy tỷ muội ta xin trăm sự nhờ ngài, ngài đã thương thì thương cho trót.

Rồi bảy tỷ muội liền đồng thanh cầu xin Dương Phàm:

- Dương tướng quân, hôn nhân đại sự của mấy tỷ muội ta xin trăm sự nhờ ngài, ngài đã thương thì thương cho trót.

Dương Phàm sợ toát mồ hôi hột, chuyện này mà bị đồn thổi ra ngoài không biết thiên hạ sẽ thêu dệt những gì, hắn vội vàng quay nhìn xung quanh, ơn trời không có ai khác, hắn khổ sở nói:

- Mấy vị Huyện chủ không cần làm như vậy, mọi người làm như vậy là giết Dương Phàm tôi đó. Mau đứng dậy có chuyện gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng phải bình tĩnh thì mới giải quyết được, nào chúng ta từ từ nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.