Dương Phàm không ngờ tên phái viên Thổ Phiên này lại có thể nhận A Sử Na Mộc Ti, trong lòng có chút giật mình, nhưng trên mặt lại tự nhiên thay vào một vẻ rất mờ mịt:
- Túc hạ đang nói cái gì? Ngươi biết ta?
Luận Di Tát nói:
- Ta là Luận Di Tát ở Thổ Phiên, ngươi không biết ta sao? Tại sao ngươi lại từ Đột Quyết...
Nói đến đây, thanh âm của Luận Di Tát bỗng nhiên im bặt, y phát hiện ra điểm bất đồng của người trước mặt với Mộc Ti, mặt mày ngũ quan hai người đích thực là giống nhau, nhưng nước da người ở trước mặt này so với Mộc Ti trắng mịn hơn rất nhiều, chòm râu của họ cũng không giống nhau, thoạt nhìn thì cái tên “Mộc Ti” trước mặt này còn rất trẻ, còn tên Mộc Ti trong ấn tượng của y lại có vẻ già dặn hơn nhiều so với những người cùng trang lứa.
Tên “Mộc Ti” trước mặt này nói tiếng Hán, cái này cũng không phải là lạ, bọn quan viên và quý tộc ở Đột Quyết và Thổ Phiên đều biết nói tiếng Hán, nhưng giọng nói của tên “Mộc Ti” trước mặt này trong sáng khác thường, còn Mộc Ti vì họng đã từng bị thương nên giọng nói của y khàn khàn giống như lấy dũa sắt dùng sức mài vào sống dao vậy.
Luận Di Tát kinh ngạc nhìn Dương Phàm, chần chừ nói:
- Ngươi… ngươi không phải là Mộc Ti?
Dương Phàm biết rõ còn cố hỏi:
- Mộc Ti là ai? Rất giống tại hạ sao? Ha ha, hoá ra túc hạ nhận lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009666/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.